Mà lần này Quân Minh Hoàng lợi dụng cơ hội này làm náo loạn phương bắc của Thanh Cảnh Môn hơn hai năm. Trong hai năm qua đám người tạo phản đã liều lĩnh cướp đoạt một được số tiền lớn.
Tất cả những thứ này thật ra đều nằm trong tính toán của Quân Minh Hoàng, cho dù bọn họ có cướp đoạt được bao nhiêu đi nữa thì sau này tất cả đều sẽ bị tịch thu.
Bằng cách này, toàn bộ năm trăm sáu mươi tỷ đã được chuyển vào tài khoản của Thanh Cảnh Môn, hà cớ gì lại không làm chuyện này?
Đây chính là cái mà Trần Hùng gọi là “nuôi lợn”, vậy thì bọn tạo phản chính là lợn.
Bây giờ lợn đã béo, đã đến lúc nên được thu hoạch.
Thanh Long nói tiếp: “Tôi vẫn không hiểu, tại sao hai năm trước ông chủ có thể dự đoán chính xác một người như Trần Hùng sẽ xuất hiện. Nếu như không có Trần Hùng thì e rằng lần này sẽ rất khó dọn dẹp đống hỗn loạn ở phía bắc của Thanh Cảnh Môn.”
Trong mắt của Thanh Long, Quân Minh Hoàng đúng là một vị thần, thậm chí ông ta còn nghi ngờ rằng Quân Minh Hoàng có khả năng của một nhà tiên tri.
Quân Minh Hoàng lại bắt đầu cười to nói: “Trong Tứ Hoàng, có một lão ăn mày được gọi là Vua ăn mày. Ông ta là thầy của Trần Hùng và cũng là bạn tốt của tôi.”
Thanh Long như bị sét đánh!
“Vì vậy mà, từ hơn hai năm trước, ông chủ và Vua ăn mày đã dự định để Trần Hùng bước vào Thanh Cảnh Môn.”
Quân Minh Hoàng không có giải thích quá nhiều, mà đặt những xấp tài liệu đó sang một bên, nói: “Trước khi đến phía bắc Thanh Cảnh Môn làm thủ tục, ông có muốn cùng tôi đánh một ván cờ không?”
Thanh Long đứng lên nói: “Tôi không muốn bị ông chủ tra tấn đâu.”
Bên trong Thanh Cảnh Môn, dường như không ai muốn đánh cờ với Quân Minh Hoàng, bởi vì chuyện này không khác gì bản thân bị hành hạ cả.
Sau khi rời khỏi chỗ của Quân Minh Hoàng, Thanh Long liền lên máy bay đến thành phố Phụng Thiên.
Lúc này Trần Hùng còn đang bận rộn với nhiều công việc trong văn phòng, thực sự khoảng thời gian này rất bận rộn, dù sao thì việc chỉnh đốn lại phía bắc của Thanh Cảnh Môn cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Cũng may là bận rộn bao lâu nay cũng thu lại kết quả không tệ, hiện tại ở Thanh Cảnh Môn đã loại bỏ hết tất cả những người bẩn thỉu xấu xa trước kia, mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Trần Hùng đứng dậy, đứng bên khung cửa sổ sát đất, nhìn Thanh Cảnh Môn đang bận rộn bên ngoài, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười hài lòng.
Đây chính là cái gọi là muốn diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong, hiện tại chuyện bên trong Thanh Cảnh Môn đã giải quyết xong, kế tiếp là chuyện riêng của Trần Hùng.
Tả Bất Phàm và Tiêu Tứ chỉ là mới bắt đầu, nhìn toàn bộ phía bắc, ở đây đều có những nhân vật không nhỏ muốn tạo phản.
Có rất nhiều gia tộc lớn ở phía bắc, mà mục tiêu cuối cùng của Trần Hùng là đệ nhất hào tộc ở phía Bắc, nhà họ Trần.
Vì vậy, trong lòng Trần Hùng biết rất rõ rằng thử thách thực sự vẫn chưa đến.
Có lẽ bây giờ nhà họ Trần đã biết tin tức Trần Hùng sắp đến phía bắc, nhưng tại sao nhà họ Trần chưa có động tĩnh gì, theo Trần Hùng suy nghĩ có hai khả năng xảy ra.
Một là vẫn có người đứng sau giúp đỡ anh chống lại phía nhà họ Trần. Mà người này chắc chắn phải là cha của anh, Trần Tôn Long, có Trần Tôn Long ở đó giúp đỡ, cho nên nhà họ Trần thật sự không thể làm gì Trần Hùng. Nhưng mà Trần Hùng có một trực giác, thời gian mà anh phải đối mặt trực diện với nhà họ Trần đang đến gần.
Một khả năng khác là nhà họ Trần hoàn toàn không để Trần Hùng vào mắt, cho dù đại gia tộc nhà họ Trần biết Trần Hùng đã đến phía bắc nhưng vẫn không có động thái gì, có lẽ trong mắt bọn họ Trần Hùng cũng chỉ là một con kiến có thể bị bóp chết bằng một tay.
Tuy nhiên, Trần Hùng lại nghiêng về khả năng thứ nhất hơn, bởi vì nhà họ Trần cần tủy xương của anh để chữa bệnh cho Trần Kỳ Lâm. Nói đến căn bệnh của Trần Kỳ Lâm đến nay đã được hai năm, nhưng mà Trần Hùng lại không có cảm giác nhà họ Trần gấp rút chữa trị, điều này làm cho Trần Hùng cảm thấy rất lạ.
Rốt cuộc thì Trần Kỳ Lâm đã mắc phải căn bệnh gì?