“Cha…”
“Đừng nói nữa, trở về phòng của con đi.”
Triệu Hiền Quyên không còn cách nào khác, đành phải trở về phòng của mình, ngồi trước bàn trang điểm nhìn mình trong gương, nhớ lại những cảnh vui vẻ trong ngày, khóc không thành tiếng.
Cùng lúc đó, Trần Hùng vừa quay trở lại Thanh Cảnh Môn, Truy Phong là người đầu tiên tìm thấy anh ấy.
“Làm sao vậy, nhìn cậu vội vội vàng vàng thế?”
Nhìn dáng vẻ vội vã của Truy Phong, Trần Hùng lập tức lên tiếng hỏi.
Truy Phong trả lời: “Môn chủ, ông Ưng bị môn chủ đánh trọng thương ở Tiếu Hồng sơn trang, chiều nay đã tỉnh lại rồi, nhưng không lâu sau khi tỉnh lại, ông ta đã tự sát rồi.”
“Tự sát?”
Nghe được tin tức như thế, Trần Hùng trong lòng như có cái gì rơi lộp bộp xuống.
Truy Phong nói: “Lúc trước môn chủ đã giải thích cụ thể, nhất định phải chú ý kỹ lưỡng đến ông Ưng này, bởi vì muốn từ ông ta thăm dò được một số tin tức về Nhà họ Thẩm.”.
“Chúng tôi đã làm theo những gì môn chủ nói, luôn quan sát kĩ ông Ưng đó, nhưng đến khi ông ta vừa mới tỉnh dậy, chúng tôi thậm chí còn không có thời gian để hỏi bất cứ điều gì, ngay lập tức hắn ta đã tự sát.”
Lúc này, giọng điệu của Truy Phong tràn đầy cảm giác xấu hổ: “Thực xin lỗi Môn chủ, là do chúng tôi làm việc không tốt, cũng không quan sát tốt ông Ưng đó.”
Trần Hùng suy nghĩ một chút, nhưng lại nở nụ cười nói: “Cũng không trách các cậu được, xem ra tôi vẫn đánh giá thấp lòng trung thành của những kẻ này đối với Nhà họ Thẩm.”
“Lý do tại sao ông Ưng đó chọn cách tự sát, khẳng định là bởi vì hắn ta vốn sợ rằng sẽ bị chúng ta tra tấn đấy.”
“Có khả năng là như thế.” Truy Phong gật đầu: “Rốt cuộc do là tên chết tiệt đó muốn ám sát Môn chủ. Nếu như để chúng tôi hỏi về quan hệ của hắn ta với Nhà họ Tống, nhất định sẽ gây phiền phức nghiêm trọng cho Nhà họ Tống.”
“Ha ha.”
Trần Hùng cười chế nhạo nói: “Cho dù ông Ưng đó đã tự sát, thì Nhà họ Thẩm vẫn sẽ gặp rắc rối lớn.”
Lúc này, toàn bộ khuôn mặt của Trần Hùng đã trở nên dày đặc mưa giông sấm chớp, sát khí nồng đậm kia không ngừng ngập tràn trong cơ thể anh.
Truy Phong đứng ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm nói: “Môn chủ, kế tiếp người định ra tay với Nhà họ Thẩm sao?”
Trần Hùng gật đầu nói: “Không phải chỉ có Nhà họ Thẩm thôi đâu, mà là cả bốn đại gia tộc luôn, Truy Phong. Hình như trước đây tôi đã nói qua với cậu rằng Nghiêm Hưng Đằng vốn là bạn của tôi, anh ấy là đại thiếu gia của nhà họ Nghiêm, là gia tộc đầu tiên ở Tỉnh Đông Thành, phải không?”
“Tôi đã nghe nói qua rồi, nhưng mà cũng không biết quá nhiều.” Truy Phong trả lời.
Trần Hùng nói: “Vậy bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết, tôi và Nghiêm Hưng Đằng rốt cuộc là có quan hệ gì.”
Có lẽ hôm nay đi thăm lại chốn cũ cùng với Triệu Hiền Quyên đã gợi lại rất nhiều kỷ niệm cho Trần Hùng, nên vào lúc này Trần Hùng đang rất háo hức muốn kể cho người khác nghe về một số chuyện của chính mình trong quá khứ, anh luôn coi Truy Phong như một người bạn của mình, cho nên lúc này đây anh vẫn tin tưởng anh ta như một thính giả.
Vì vậy, Trần Hùng đã kể lại kỹ lưỡng về quá khứ của anh và Nghiêm Hưng Đằng.
Nói xong, Trần Hùng nắm chặt hai tay, hai mắt anh có chút đỏ lên, nói: “Truy Phong, cho nên tôi tới phương Bắc lần này không chỉ là để tạo luồng gió mới trong lành cho Thanh Cảnh Môn, mà nguyên nhân chính là tôi vẫn muốn dùng Thanh Cảnh Môn để đối phó với bốn đại gia tộc lớn, tôi muốn bốn đại gia tộc lớn nợ máu phải trả bằng máu, đòi lại công bằng cho nhà họ Nghiêm.”