“Ừm!”
Thẩm Tăng Lập gật đầu, trên mặt vẫn âm trầm vô cùng.
Triệu Hiền Quyên nhìn thấy đội hình như vậy hoàn toàn hoảng hốt, cô ấy muốn đến giúp đỡ Trần Hùng cầu xin lại đổi lấy một cái tát vô tình của Trần Tăng Lập: “Con đĩ này, lúc này còn nghĩ đến tên ngu ngốc kia, hôm nay không chỉ là tên ngu ngốc kia xui xẻo, một lát nữa nếu không làm tôi hài lòng thì cả nhà cô đều gặp xui xẻo.”
Thẩm Tăng Lập xác thực tức giận không nhẹ, hiện tại anh ta cũng không cần phải duy trì phong độ gì trước mặt Triệu Hiền Quyên.
Anh ta vốn không phải thật lòng muốn cưới Triệu Hiền Quyên, chỉ là muốn cùng cô ấy chơi đùa, cho dù đến lúc đó cưới Triệu Hiền Quyên vào cửa, anh ta cũng sẽ đi ra ngoài tìm hoa hỏi liễu.
Mà bây giờ cách làm của Triệu Hiền Quyên khiến anh ta cảm thấy phẫn nộ, cho nên anh ta liền trực tiếp xé rách mặt nạ.
Triệu Kim Bằng bên cạnh cũng hoảng sợ, vội vàng tiến lên nói: “Cậu chủ Thẩm, chuyện này đều là lỗi của tên ngốc nghếch kia, anh cũng không thể đem lửa thiêu đốt lên người nhà họ Triệu tôi.”
“Anh cút sang một bên.”
Thẩm Tăng Lập một cước đá văng Triệu Kim Bằng: “Nghe rõ đây, nếu tâm trạng tôi hôm nay không tốt, tôi sẽ không để nhà họ Triệu các người yên đâu.”
Triệu Kim Bằng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Hiền Quyên, lạnh giọng nói: “Đều trách chị là đồ ngu ngốc, hiện tại sự tình ầm ĩ, tôi xem chị giải quyết như thế nào.”
Mà Triệu Hiền Quyên lại cắn môi mình, không biết làm sao.
Mà lúc này, Trần Hùng đã từ trong trang viên đi ra.
“Trần Hùng, cậu nhanh chạy đi.”
Trần Hùng vừa từ bên trong đi ra, Triệu Hiền Quyên bên này liền hô to một tiếng.
Thẩm Tăng Lập sắc mặt ngưng tụ, một cái tát liền vung về phía Triệu Hiền Quyên: “Cô là đồ con đĩ, lúc này đã là lúc nào rồi còn nghĩ cho tên khốn kia?”
Nhưng mà một cái tát này của anh ta cũng không thể chạm tới mặt Triệu Hiền Quyên bởi vì Trần Hùng cách bốn năm mét đột nhiên di chuyển đến trước mặt hai người bọn họ, nắm lấy tay Thẩm Tăng Lập.
“Dám đánh bạn của tôi, ai cho anh can đảm đó?”
Ầm ĩ một tiếng, ngược lại Trần Hùng hướng mặt Thẩm Tăng Lập tát tới một tát, sau đó Triệu Hiền Quyên lại bị Trần Hùng kéo ra sau mình.
Một cái tát này dùng lực rất lớn, Thẩm Tăng Lập tại chỗ liền bị Trần Hùng tát cho bay mấy mét, gãy một cái răng.
Tất cả mọi người đều ngây dại, bởi vì không ai nghĩ đến Trần Hùng này lại ngông cuồng như vậy, trực tiếp động thủ đánh bay Thẩm Tăng Lập.
“Thằng nhãi, mày muốn tìm cái chết sao.”
Triệu Kim Bằng cũng giật mình, lớn tiếng quát: “Các người còn sửng sốt làm gì, còn không nhanh tay bắt anh ta, nhanh lên.”
Mười mấy người đàn ông cường tráng lúc này mới phản ứng lại, ai nấy đều là sát khí đằng đằng vây về phía Trần Hùng.
“Trần Hùng, chạy đi.”
Triệu Hiền Quyên nóng nảy, cô ấy thậm chí theo bản năng muốn chắn trước mặt Trần Hùng, nhưng mà cô ấy còn chưa kịp bước đi thì một màn phát sinh tiếp theo liền làm cho cả người cô ấy hoàn toàn ngạc nhiên.
Khi hơn mười người đàn ông cường tráng di chuyển về phía Trần Hùng, Trần Hùng cũng di chuyển.
Mà tốc độ Trần Hùng so với những người đàn ông cường tráng này không biết nhanh hơn bao nhiêu lần, mỗi một bước bước ra, Trần Hùng đều sẽ đánh ra một quyền, mà mỗi một quyền đánh ra ngoài đều có một người bị anh đánh bay ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết bốn phía, hơn mười người đàn ông cường tráng trong thời gian ngắn ngủi mười mấy giây toàn bộ đều nằm ngang dọc trên mặt đất không ngừng kêu rên.
“Đây có còn là con người không?”
Không chỉ là Triệu Hiền Quyên trợn tròn mắt, Triệu Kim Bằng ở một bên cũng trợn tròn mắt, mà Thẩm Tăng Lập bên kia lại cả người cứng đờ tại chỗ, kinh ngạc nói không nên lời.
Thẩm Tăng Lập là người của một trong tứ đại gia tộc, cậu cả nhà họ Trần nhất định đã từng gặp qua không ít cao thủ, mà loại thân thủ như Trần Hùng anh ta lại rất ít khi gặp qua.
Hơn nữa nhà họ Nhậm đứng đầu tứ đại gia tộc chính là dựa vào vũ lực cứng rắn trở thành chủ lực trong tứ đại gia tộc, cho nên Thẩm Tăng Lập càng thêm rõ ràng một siêu cấp cao thủ đối với một gia tộc mà nói rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Trần Hùng thân thủ phi phàm, chắc hẳn nhất định phải có chỗ dựa không thấp.