Lâm Văn Dương và Lâm Danh Sơn đã là sự nhẫn nhịn cực hạn của Lâm Tú Minh.
Bọn họ đâu phải kẻ ngốc.
Sự việc vì sao bị làm lớn ra đến nước này, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Ngay lúc Lâm Văn Dương chuẩn bị lên cơn phẫn nộ, Trương Gia Bảo từ ngoài cửa đi vào.
Nhìn thấy Trương Gia Bảo đi vào, Lâm Văn Dương vốn muốn nổi cáu với Lâm Tú Minh lập tức liền nhượng bộ.
“Gia Bảo, con đến rồi đó à, mau đến đây ngồi.”
Ngay cả Lâm Danh Sơn cũng chủ động đứng lên, tươi cười đón tiếp Trương Gia Bảo.
Hiện tại tập đoàn Lâm thị đang đối mặt với cuộc khủng hoảng tài chính lớn, muốn thoát khỏi khó khăn lần này, bọn họ, còn phải dựa vào Trương Gia Bảo.
Thái độ của Lâm Văn Dương đối với Lâm Tú Minh thay đổi ngay lập tức, cười nói: “Tú Minh, con cũng đừng tức giận, con nhìn xem chúng ta bây giờ không phải đang rất bận hay sao.” “Tối hôm nay chúng ta sẽ mở tiệc, đặc biệt chúc mừng con trở về.”
Lâm Tú Minh cười haha, đi tới bên cạnh Trương Gia Bảo: “Vậy còn được.”
Sau đó, Lâm Tú Minh còn cố ý nắm tay Trương Gia Bảo.
Cô muốn dùng cách thức như vậy để thông cáo cho người nhà họ Chu biết, công ty hiện tại gặp khó khăn, chỉ có chồng tương lai của cô Trương Gia Bảo, mới có thể đủ khả năng giúp Lâm thị thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Lâm Tú Minh nghĩ ăn chắc điểm này, cho nên lại càng trở nên đắc ý.
Nhưng mà, Trương Gia Bảo đã hất tay Lâm Tủ Minh ra.
Điều này khiến cho Lâm Tú Minh giật mình.
Bên kia, Lâm Danh Sơn mở lời trước: “Gia Bảo này, tình trạng hiện tại của nhà họ Chu chúng ta con cũng thấy đấy.”
“Lâm thị bây giờ nảy sinh khủng hoàng, cần một nguồn vốn lưu động, con xem thử… có thể giúp được hay không.”
Trương Gia Bảo cười nhạt, ý tứ sâu xa hỏi: “Vậy ông nội, Lâm thị bây giờ cần bao nhiêu tiền đây?”
Lâm Danh Sơn liền đáp vội: “Một trăm, à không 175 tỷ.”
“175 tỷ?”
Trương Gia Bảo đúng là bị cái miệng to của Lâm Danh Sơn dọa sợ.
Lâm Danh Sơn thấy phản ứng bất thường của Trương Gia Bảo, vội nói: “Gia Bảo, nếu như 175 tỷ quá khó, vậy, vậy thì 100 tỷ cũng được.”
“Vâng.”
Trương Gia Bảo khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại đang cười thầm.
100 tỷ, Lâm Danh Sơn ông lại muốn Trương Gia Bảo tôi cho nhà họ Chu mấy người vay 100 tỷ?
Đúng là chỉ Lâm Danh Sơn ông mới dám nói.
Với thanh danh của nhà họ Chu hiện nay, đừng nói là 100 tỷ, cho dù là 10 triệu cũng đừng nghĩ tới ngân hàng nào sẽ cho vay.
Con chó già này, thật sự cho rằng Trương Gia Bảo tôi tiêu tiền như nước sao. “Ông nội, mọi người muốn vay 100 tỷ, đương nhiên không thành vấn đề.”
“Hơn nữa con đã báo trước với chú ba, bây giờ chắc chú ấy sắp đến rồi.”
“Thật sao!”
Một đám người Lâm gia đều vui vẻ.
“Gia Bảo, thật sự cảm ơn con, con chính là ân nhân của chúng ta.”
“Đúng vậy đúng vậy, Lâm gia chúng ta có thể tuyển được người con rễ như con, quả thật là phúc tu tám đời mới có được.”
Lâm Tú Minh lên mặt, cười nói: “Một người đàn ông tốt như Gia Bảo vậy, chính là con tìm tới.”
“Đúng đúng đúng, Tú Minh con cũng rất ưu tú.”
Lâm Tú Minh nhếch lông mày: “Này còn cần phải nói.”
Nhưng mà, đang lúc mọi người vui vẻ, tươi cười tâng bốc Lâm Tú Minh và Trương Gia Bảo, đột nhiên Trương Gia Bảo lên tiếng làm tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngẩn ra.
“Ông nội, các người có thể vay ngân hàng Kim Mẫu Đơn 100 tỷ.”
“Nhưng mà trước đó, chúng ta vẫn nên… nói về khoản nợ 70 tỷ trước kia đi.”