Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Hơn nữa trong chốn giang hồ ở nước Vạn Hoa này, dường như cũng có một quy luật bất thành văn, một người cường giả nếu có năng lực có thể tránh được viên đạn lao đến, vậy thì điều đó có thể nói lên rằng bất luận người này sự nhanh nhẹn và phản xạ của người đó đã đạt đến một trình độ vượt trội hơn người thường, một cao thủ như vậy có thể xứng với danh hiệu của một nửa tông sư rồi.

Mà Nhậm Thiên Thanh này tuyệt đối có thế được tính là một nửa tông sư rồi, người này nếu như ở trong một gia tộc quyền thế thì hẳn là đã trở thành cao thủ rồi.

Nhậm Thiên Thanh có thể chặn được ba viên đạn của Trần Binh, sau đó anh ta cũng không có ham chiến, mà là xoay người chuẩn bị rời đi.

“Ngăn anh ta lại.”

Trần Binh gầm lên một tiếng, mười mấy người nhóm Thanh Cảnh Môn lập tức vây lấy Nhậm Thiên Thanh.

Nhưng Nhậm Thiên Thanh chỉ dùng một đao quét qua đám người, trong nháy mắt một nhóm người Thanh Cảnh Môn đều bay ra, sau đó dùng tốc độ cực nhanh lao ra khỏi đám người, vượt qua bức tường rời đi.

Toàn bộ cả quá trình anh ta làm một mạch vô cùng lưu loát, hoàn toàn ở trong trạng thái người chắn thì giết người, thần chắn thì giết cả thần.

E là bây giờ cả Thanh Cảnh Môn này, ngoại trừ Trần Hùng ra thì chẳng còn bất kỳ ai có thể ngăn được anh ta lại.

Tuy nhiên, từ lúc Nhậm Thiên Thanh bị La Đồ phát hiện đến lúc anh ta chạy đi mất, trước sau cũng chỉ vỏn vẹn có một hai phút đồng hồ mà thôi, đến lúc Trần Hùng mặc xong quần áo rồi phi từ chung cư qua đến đây thì Nhậm Thiên Thanh đã chạy mất rồi.

Mấy người Trần Binh không đuổi theo anh ta, bởi vì trong lòng bọn họ rất rõ ràng một điều, bọn họ không thể đuổi kịp Nhậm Thiên Thanh, cho dù có đuổi kịp đi nữa, trong tình hình không có vũ khí ở đó, vậy thì sẽ phải chịu chết.

Tuy nhiên, người của Thanh Cảnh Môn bình thường sẽ không mang theo vũ khí gây sát thương bên người, tất cả vũ khí nóng đều đặt ở bên trong kho hàng, chỉ có khi nào chấp hành nhiệm vụ đặc thù nào đó thì mới lấy ra dùng thôi.

Mà bây giờ thì tất cả đều đã muộn rồi.

“Môn chủ.”

Vào lúc Nhậm Thiên Thanh chạy đi rồi, Trần Hùng mới chạy tới được chỗ này.

Nhìn thấy hiện trường vô cùng thảm khốc, Trần Hùng cũng phải hít một hơi khí lạnh, anh tính sai rồi, nhưng mà ai cũng có lúc tính toán sai lầm thôi, không thể nào làm việc gì cũng làm được chu đáo mọi mặt.

Đầu tiên Trần Hùng đi đến trước mặt của La Đồ, sau đó lây ngân châm ra, phong bế lại huyệt đạo những vùng lân cận vết thương, cầm máu giúp anh ta.

“Không nghiêm trọng chứ?” Trần Hùng hỏi.

“Không đáng ngại thưa môn chủ.” La Đồ trả lời anh, trong giọng nói mang theo sự áy náy: “Xin lỗi môn chủ, chúng tôi không làm tận chức trách của mình.”

Trần Hùng lắc lắc đầu, không hề có ý trách cứ anh ta, sau đó anh duỗi tay chỉ và vết thương trên người La Đồ hỏi: “Anh ta dùng vũ khí gì?”

“Là một thanh trường đao.”

Trần Hùng rụt tay trở về nói: “Là một thanh đao bình thường đúng không?”

“Cỏ vẻ thế.” La Đồ trả lời: “Bởi vì tôi nhìn thấy lưỡi kiếm của anh ta tuy bị cong lên, nhưng vẫn vô cùng sắc bén”.

Trần Hùng nói: “Việc điều khiển thanh đao của người này sớm đã đạt đến trình độ thành thạo rồi. Ngay cả một thanh đao bình thường cũng có thể bùng nổ sức mạnh uy lực của thần khí. Các người chắc đã đoán được anh ta là ai rồi chứ?”

“Là Nhậm Thiên Thanh.”

La Đồ và Trần Binh đồng thời nói: “Hơn nữa, anh ta đã chặn được ba viên đạn nữa.”

“Ừ.”

Trần Hùng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong phòng giam.

Lúc này bên trong phòng giam mau túa ra đầy đất, đầu và mình của Nguyễn Kiền Bá mỗi thứ một nơi.

Nhìn thấy khung cảnh đáng sợ này, gân xanh trên trán Trần Binh tức giận giật giật -nổi lên: “Cái tên Nhậm Thiên Thanh này thật sự là quá không coi ai ra gì rồi, Môn chủ, bây giờ chúng tôi sẽ dẫn người đến nhà họ Nhậm để bắt anh ta về đây.”

“Anh dựa vào cái gì đi bắt người ta chứ?” Một câu này của Trần Hùng khiến Trần Binh sững sờ.

Trần Binh trả lời anh: “Tên Nhậm Thiên Thanh này nửa đêm nửa hôm đột nhập vào tổng bộ Thanh Cảnh Môn của chúng ta, còn giết cả phạm nhân ở nơi này của chúng ta, còn làm bị thương nhiều anh em của chúng ta như vậy, những điều này cũng không đủ để bắt anh ta lại hay sao?”
Nhấn Mở Bình Luận