“Tôi không sao cả.”
Trần Hùng nói: “Mấy năm trở lại đây, tôi đã trải qua quá quá nhiều sinh ly tử biệt, tôi đã từng có rất nhiều anh em tốt giống như cậu vậy, thế nhưng cuối cùng tôi lại giương mắt nhìn bọn họ từng người từng người bỏ tôi mà đi.”
“Tất cả những chuyện này tôi sớm đã chết lặng rồi. Điều duy nhất tôi có thể làm được chính là mang theo một phần của những người anh em kia, tiếp tục đi về phía trước.”
Nghiêm Hưng Đằng khe khẽ gật đầu, anh ta còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cũng vẫn nhịn lại.
Cuối cùng, Nghiêm Hưng Đằng không tiếp tục quấy rầy Trần Hùng nữa, anh ta quay người rời khỏi, đi về phòng của mình.
Bên ngoài cửa sổ, mặt trời ngả về Tây, tia sáng cuối cùng trên bầu trời cũng biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Rất nhanh, cả căn phòng đều tối sầm đi, giống như trái tim của Trần Hùng, cũng từ từ trở nên tối tăm.
Anh ngồi trên sofa trong phòng khách, chuẩn bị đốt một điếu thuốc cho mình, nhưng vào khoảnh khắc đánh bật lửa kia, anh nhìn ánh lửa vụt lên từ bên trong bật lửa, lại chậm chạp không đưa điếu thuốc trong miệng đến bên ánh lửa.
Đốm lửa này ở trong mắt Trần Hùng trở nên ngày càng đỏ, ngày càng đỏ.
Cuối cùng giống như là một… đốm máu tươi nở rộ!
Giờ khắc này, trong mắt Trần Hùng hiện ra tơ máu, mà mạch máu ở nhiều nơi trên người anh dường như cũng bắt đầu lộ ra.
Trần Hùng ý thức được tình huống có gì đó không đúng, anh vội vã vội vàng dập tắt bật lửa trong tay, đồng thời cũng quăng điếu thuốc lá trong miệng đi.
Anh hít sâu một hơi, những lời Truy Phong nói tối hôm qua vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu anh.
Giọng nói ngày càng rõ ràng, ngày càng rõ ràng, cuối cùng tràn ngập trong đại não Trần Hùng!
Không sai, Truy Phong nói không sai chút nào!
Trần Hùng sớm đã dự liệu được tam đại gia tộc kia chắc chắn sẽ phái người đến giết Nguyễn Kiền Bá và Nguyễn Đại. Anh cố ý không xuất hiện, khiến Nguyễn Kiền Bá bị giết hại, cố ý để Diệp Phi đi bảo vệ Nguyễn Đại, để Truy Phong thủ ở bên ngoài. Anh đã tính đúng Diệp Phi cuối cùng chắc chắn sẽ vì bảo vệ Nguyễn Đại mà hi sinh tính mạng chính mình.
Anh cũng dự liệu được sau khi Nguyễn Đại tỉnh lại chắc chắn sẽ vì chuyện Diệp Phi mà trở nên xúc động. Cộng thêm tin tức cha mình bị sát hại, chắc chắn anh ta sẽ hận tam đại gia tộc thấu xương, sau đó giao ra bằng chứng và trở thành nhân chứng cho Thanh Cảnh Môn.
Cũng chỉ có cách này, Trần Hùng mới có thể tiêu diệt tam đại gia tộc trong thời gian ngắn nhất, báo thù cho Nghiêm Hưng Đằng.
Cũng chỉ có cách này, anh mới có thể xử lí xong chuyện liên quan đến tam đại gia tộc trong thời gian ngắn nhất, sau đó đến Long Thành tìm nhà họ Trần, hoàn thành công chuyện của bản thân mình.
Tất cả đều đã bị Truy Phong nói trúng, tình hình thực tế chính là như vậy.
“Không phải như vậy, con mẹ nó đều không phải như vậy!”
Thế nhưng, Trần Hùng lại đột ngột gầm lên một tiếng, anh dùng tay lật đổ tất cả đồ đạc trên bàn trà xuống đất.
“Không, không phải như vậy, mình không phải thần, thần cũng có lúc tính sai mà.”
“Hơn nữa, chuyện này không thể đổ cho tao, con mẹ nó chính mày đã ngăn cản tao.”
Anh bắt đầu lấy tay không ngừng đánh vào đầu mình, trong miệng không ngừng la hét: “Cút ra ngoài, cút ra ngoài cho bố mày.”
Bốn phía đều trở nên tối tăm, bóng tối nhìn không thấy được năm ngón tay bắt đầu tụ lại ở bốn phương tám hướng, cuối cùng đem cả người Trần Hùng bao trùm ở bên trong.
Trần Hùng lấy điện thoại ra, hai tay đều run rẩy nhè nhẹ.
Lúc này anh giống như một con nghiện gặp được thuốc phiện. Anh mở điện thoại ra, tìm trò Sokuban rồi bắt đầu chơi không ngừng… chơi không ngừng!
Nửa tiếng sau, trò chơi đã được anh chơi qua cửa hết.