“Chặn bọn họ lại.”
Lúc này đã đến lúc cá chết lưới rách rồi. Mạnh Nhất Hạ hét toáng lên, những tên vệ sĩ mặc đồ đen đều không để ý gì nữa mà chặn trước mặt bọn họ, cả hiện trường lập tức chìm vào trong trận chiến hỗn loạn.
“Ông anh Mạnh, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Nhìn thấy hình hình ở hiện trường, Thẩm Dương Thạnh hoàn toàn lúng túng.
“Rời khỏi đây trước đã rồi hẵng nói.” Mạnh Nhất Hạ trả lời.
“Chúng ta làm như vậy là đang chống lại lệnh bắt người sao?”
“Lẽ nào ông muốn bị bọn họ bắt lại? Rời khỏi đây đã rồi nói, đừng quên sau lưng chúng ta còn có nhà họ Hạ. Chỉ cần hôm nay chúng ta thoát được thì Thanh Cảnh Môn sẽ không làm gì chúng ta được.”
“Được rồi.”
Hai người vừa nói vừa rút lui về phía sau bục, mà lúc này ở phía sau bục, ông Hạc và một nhóm người cao thủ của hai nhà họ Trần và Mạnh đều đang đợi ở nơi đó.
Bọn họ xuất hiện chính là vì đối phó với tình huống xảy ra.
“Ông chủ, chúng tôi đã chuẩn bị xe ở bãi đỗ xe phía sau, mau đi theo chúng tôi.” Nhìn thấy Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ chật vật chạy đến, ông Hạc lên tiếng nói đầu tiên.
“Được rồi.”
Vì vậy ông Hạc liền dặn dò nhóm người tài giỏi đi đến bên cửa chặn thành viên của Thanh Cảnh Môn đang đuổi theo. Những người còn lại thì hộ tống Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ rời đi.
“Bọn chúng muốn chạy từ cửa sau!”
Nghiêm Hưng Đằng tận mắt nhìn thấy Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ chạt về phía cửa sau thì lập tức trở nên lo lắng.
Trần Hùng đã dự tính từ trước nên cười nói: “Bọn chúng không chạy được đâu.”
Mà vào lúc này cũng không còn nhìn thấy Truy Phong đang đứng bên cạnh Trần Hùng đâu nữa.
Lúc này Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh đang đi trên con đường đến bãi đỗ xe phía sau hậu trường dưới sự hộ tống của đám người ông Hạc.
Đi được nửa đường, Mạnh Nhất Hạ gọi điện thoại đến cho Nhâm Thiên Tuyệt để thông báo tình hình bên này.
Nhâm Thiên Tuyệt ở đầu dây bên kia yên lặng vài giây, cuối cùng nói: “Chúng ta đã xem nhẹ cái người Trần Hùng đó rồi, quả nhiên không hổ danh từng là cậu chủ thứ ba của nhà họ Trần. Các ông nhanh chóng chạy đi, tôi sẽ phái người đến tiếp ứng cho các ông, đừng để bị bọn họ bắt lại.”
“Được.”
Bên cạnh bãi đỗ xe, một chiếc xe con đã dừng ở nơi đó. Cánh cửa xe mở ra, Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh vừa mới chuẩn bị ngồi lên xe, nhưng lại phát hiện một chiếc xe khác bên trong bãi đỗ xe đột nhiên vang lên tiếng còi chói tai.
“Có chuyện gì vậy?”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Cánh cửa xe mở ra, rất nhiều thành viên của Thanh Cảnh Môn đột nhiên chui ra từ những chiếc xe ở xung quanh và bao vây đám người Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ.
Mà lúc này Truy Phong cũng đi vào từ cổng lớn của bãi đỗ xe: “Tôi biết các ông sẽ bỏ chạy từ trước cho nên trước đó đã sắp xếp người đợi các ông ở nơi này mấy tiếng rồi.”
“Giết đi.”
Ông Hạc rất dứt khoát, chỉ thấy tay phải của ông ta run lên, một chiếc phi tiêu lập tức phóng về phía Truy Phong.
Cùng lúc đó những cao thủ khác ở nơi này cũng chuyển động, bọn họ lần lượt rút ra vũ khí mình mang theo bên người rồi làm khó dễ những thành viên của Thanh Cảnh Môn ở nơi này.
Trong bãi đậu xe lập tức chìm vào trong chiến trường hỗn loạn.