Đây chính là tin tức lớn, môn chủ Thanh Cảnh Môn Trần Hùng tự mình tiên phong liên hợp với thiếu chủ Nghiêm Hưng Đằng nhà họ Nghiêm cùng với thiếu chủ Nguyễn Đại nhà họ Nguyễn mang theo mấy trăm người tới hiện trường bầu cử và đích thân bắt giữ gia chủ Mạnh Nhất Hạ nhà họ Mạnh và gia chủ Thẩm Dương Thạnh nhà họ Thẩm gây chấn động cả tỉnh Đông Thành.
Đoàn xe của Thanh Cảnh Môn chậm rãi xuất phát từ hội trường áp tải Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh trở về tổng bộ Thanh Cảnh Môn.
Còn ở trên đường có một chiếc xe canh sẵn trên con đường trở về tổng bộ Thanh Cảnh Môn.
Ở trên xe có 4 người mặc trang phục đen, đeo khẩu trang, trên người của bọn họ đều tỏa ra một cỗ sát khí, ánh mắt nhìn chằm chằm về con đường phía trước.
“Thủ lĩnh đã phân phó chúng ta thủ sẵn ở chỗ này để cứu Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ ra.”
Nhóm người này chính xác là nhóm siêu cao thủ dưới trướng Nhậm Thiên Thanh, người phụ nữ đã ám sát Nguyễn Đại ở bệnh viện lần trước và giết chết Diệp Phi cũng nằm trong số đó.
“Ừm, một lát nữa xe của bọn họ tới đây thì chúng ta sẽ bắt đầu hành động.”
“Được.”
Bốn người họ thảo luận những việc và nhiệm vụ cần làm trong lúc hành động xong thì chăm chú nhìn con đường đằng kia, đợi chiếc xe hộ tống Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh chạy tới.
Rất nhanh liền có một chiếc xe cờ đỏ có rèm che vội vã chạy về phía bên này, lúc này mấy người ở trong xe bắt đầu chuẩn bị mở cửa xe ra ngoài cứu người.
Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp mở cửa xe liền trợn tròn hai mắt.
Một, hai, ba… Mười chiếc, mười một chiếc… Hai mươi chiếc.
Những chiếc xe cờ đỏ có rèm che lần lượt xuất hiện ở trước mắt bọn họ, xếp thành một hàng dài chậm rãi lướt qua chiếc xe việt dã của bọn họ.
“Bị điên à!”
Lúc ấy bên trong xe liền có người chửi ầm lên: “Thanh Cảnh Môn này có cần phải làm ầm ĩ như vậy không, không phải chỉ là đi bắt hai người thôi sao, cần gì phải mang nhiều người đi như vậy?”
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ bốn người ở trong xe không có ý nghĩ muốn cứu Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ nữa bởi vì đối phương có mấy chục chiếc xe cùng với mấy trăm người. Nếu như bọn họ cứ tùy tiện lao xuống thì không phải là đi tìm chết hay sao?
Người phụ nữ kia lấy chiếc điện thoại di động ra gọi cho Nhâm Thiên Tuyệt nói: “Thủ lĩnh, người bên Thanh Cảnh Môn quá nhiều nên chúng ta không có cách nào xuống tay được.”
“Vậy thì trở về đi.”
Giọng nói của Nhậm Thiên Thanh ở đầu dây bên kia nghe quá trầm đến chết người, sau khi nói ra những lời đơn giản như vậy xong, anh ta lập tức cúp máy.
Mấy người cũng chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu xe, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Còn trong lúc đám người Trần Hùng tự mình đi bắt Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh thì La Đồ và Trần Binh ở bên kia cũng tập trung nhân lực dẫn người đi bắt giữ toàn bộ những người cao tầng và dòng chính của hai nhà họ Mạnh và họ Thẩm.
Lúc này, dưới sự trợ giúp của Nguyễn Đại, Thanh Cảnh Môn ở bên này đã nắm giữ chính xác được số lượng người để căn cứ nhốt đủ hoàn toàn số người của hai nhà Mạnh và Thẩm vào ngục tù.
Ngoài ra, Thanh Cảnh Môn còn sảng khoái liên hệ với bên chính phủ cùng nhau rat tay niêm phong hầu hết sản nghiệp của hai nhà Mạnh, Thẩm ở thành phố, đóng băng toàn bộ tài khoản của bọn họ ở ngân hàng.
Đồng thời, Thanh Cảnh Môn còn liên hợp với công an tuyên bố lệnh truy nã khiến Nhậm Thiên Thanh và cấp dưới bị liệt vào danh sách bị truy nã cấp A, đồng thời truy bắt nhóm người này khắp thành phố.
Mà tất cả những chuyện này xảy ra chỉ trong một đêm.