Tuy nhiên, Trần Kỳ Lâm đã sớm phục kích rất nhiều tay súng xung quanh đây, cái chết của bọn họ đã được định sẵn.
“Trần Kỳ Lâm, anh vì sao phải như vậy?”
Nhậm Thiên Thanh không kìm được cơn giận, cuối cùng rút thanh đao Kim Hoàn trên lưng anh ra.
Cũng trong khoảnh khắc đao Kim Hoàn của anh ta rút ra, trên người anh ta cũng xuất hiện những đốm đỏ dày đặc trong chớp mắt.
Nhưng rồi Trần Kỳ Lâm đột nhiên chìa tay của mình ra, làm ra một động tác tay, giây tiếp theo, những đốm đỏ này đều rút đi hết.
Chính tại lúc những đốm đỏ kia rút đi, Hắc Bạch Vô Thường đã tiến một bước về trước, chắn trước mặt Nhậm Thiên Thanh.
“Nhậm Thiên Thanh, anh chắc chắn muốn ra tay với tôi sao, bây giờ tôi có 100% xác suất giết chết anh, mà xác suất anh thủ tiêu tôi thì bằng không!”
Giọng của Trần Kỳ Lâm vang lên, tràn ngập một loại cảm giác cao cao tại thượng, trên thực tế anh ta cũng có bản tính không coi ai ra gì.
“Ban nãy tôi đã nói rồi, không phải ai cũng có tư cách làm chó của Trần Kỳ Lâm tôi, mấy tên thuộc hạ của anh, tôi đều không vừa mắt. Hơn nữa bọn chúng quá là tự cho mình đúng, dường như không để tôi vào mắt cho lắm, vậy nên tôi đã giết hết bọn chúng rồi.”
“Còn anh, miễn cưỡng có thể lọt vào mắt thần của Trần Kỳ Lâm tôi, vậy nên, tôi cho anh một cơ hội, lập tức quỳ xuống, làm chó cho Trần Kỳ Lâm tôi.”
Sắc mặt Nhậm Thiên Thanh u ám đến cực điểm, nói: “Trần Kỳ Lâm, anh quá ngông cuồng rồi.”
“Không phải là tôi ngông cuồng, mà là chính anh quá đề cao bản thân mình thôi.”
Nói đoạn, Trần Kỳ Lâm lại đặt bút lông trong tay xuống lần nữa, nói: “Bảng chiến lực ở chốn giang hồ miền Bắc, người hầu cũ bên cạnh lão thái quân của nhà họ Trần tôi - Hạng Ương xếp thứ nhất, Kiếm Vương Liễu Nhất Kiếm nhà họ Liễu tỉnh Minh Diệu xếp thứ hai, tiếp đó, bên ngoài có lời đồn Nhậm Thiên Thanh anh xếp thứ ba?”
Nói đến đây, Trần Kỳ Lâm lắc đầu lia lịa: “Nhậm Thiên Thanh, bảng chiến lực chốn giang hồ miền Bắc, chỉ là những cái tên bày ra trên bề mặt mà thôi, cao thủ thực sự ẩn nấp trong bóng tối cơ, nhưng mà nói tới thì, cho dù ngoài sáng hay trong tối, Hạng Ương và Liễu Nhất Kiếm đều có thể hùng bá hai phương trước mắt rồi, suy cho cùng thì hai người bọn họ cũng được xem là nhất đại tông sư.”
“Còn về hạng ba của Nhậm Thiên Thanh anh ấy hả, ha ha ha…”
Trần Kỳ Lâm cười xem thường, rất rõ ràng, anh ta không đồng ý Nhậm Thiên Thanh có thể xếp hạng ba, bởi lẽ Trần Kỳ Lâm thân là cậu chủ nhà giàu nhất của miền Bắc, đương nhiên biết miền Bắc này rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu quái vật mạnh mẽ.
Ngay cả Hắc Bạch Vô Thường bên cạnh anh ta, sợ rằng cũng có thể hạ gục Nhậm Thiên Thanh, vậy nên hạng ba của Nhậm Thiên Thanh vẫn chỉ là hư danh thôi.
Nhậm Thiên Thanh nghiến răng, bao nhiêu năm rồi, anh vẫn như lần đầu bị người ta xem thường như vậy.
Trần Kỳ Lâm tiếp tục nói: “Nhậm Thiên Thanh, đừng tỏ vẻ sĩ diện trước mặt tôi, anh nên biết, trong mắt Trần Kỳ Lâm tôi, thứ không đáng giá nhất trên đời này chính là loại người luyện võ các anh.”
“Đã là thời đại nào rồi, còn dựa vào nắm đấm sao, vũ khí nóng không tốt ư?”
Vừa dứt lời, Trần Kỳ Lâm liền giơ tay, trên người Nhậm Thiên Thanh lại lấp đầy những đốm đỏ lần nữa.
“Đương nhiên, tôi biết anh rất không phục, nhưng từng câu tôi nói đều là thật, hay là tôi cho anh một cơ hội nhỉ?”
Nói xong, Trần Kỳ Lâm nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường, nói: “Nhậm Thiên Thanh, anh đánh với Hắc Bạch Vô Thường, nếu anh thua, quỳ xuống, làm chó cho tôi.”
“Nếu anh thắng, tôi gì cũng nghe anh hết, sao nào?”