Trần Kỳ Lâm buông bút lông trên tay xuống, nhìn Nhậm Thiên Thanh đang quỳ đối diện không chớp mắt, nói: “Bây giờ, tôi cho anh hai lựa chọn.”
“Thứ nhất, làm một con chó của tôi.”
“Thứ hai, chết!”
Hai lựa chọn, đơn giản mà lại dứt khoát, một người chỉ cần không phải cực kỳ mạnh mẽ cố chấp, tuyệt đối sẽ lựa chọn điều thứ nhất.
Mà từ lúc Nhậm Thiên Thanh vừa quỳ xuống, sự cứng rắn trên người cũng đã bị san bằng từ lâu rồi.
Anh ta cũng không do dự, thẳng thừng lựa chọn điều thứ nhất.
“Nhậm Thiên Thanh tôi, nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu Trần.”
Trước đó, Nhậm Thiên Thanh vẫn lấy làm kiêu ngạo với sức chiến đấu của mình, lúc trước anh ta có thể bắt tay với ba đại gia tộc khác diệt trừ nhà họ Nghiêm, hơn nữa còn là gia tộc cao quý đứng đầu trong bốn gia tộc lớn, hoàn toàn chỉ là dựa vào sức chiến đấu mạnh mẽ ngang ngược của anh ta.
Về sau anh ta tiếp xúc với nhà họ Trần, quen biết với Trần Kỳ Lâm, cũng cho rằng mình có thể dựa vào sức chiến đấu của một mình mình mà ngồi ngang hàng với cậu chủ nhà họ Trần.
Mà lúc này đây, Nhậm Thiên Thanh mới coi như thực sự ý thức được, cái gọi là sức chiến đấu của anh ta khi đứng trước mặt người khác, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Đúng như lời Trần Kỳ Lâm nói, trên thế giới này, thứ không đáng tiền nhất là cao thủ, quyền thế mới là thứ đứng hàng đầu.
Trần Kỳ Lâm nở nụ cười, nói: “Đừng tưởng làm chó của tôi là rất thiệt thòi, tôi vẫn giữ câu nói kia, có thể làm chó Trần Kỳ Lâm tôi là vinh hạnh của anh.”
Nói xong, Trần Kỳ Lâm quay đầu lại nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường phía sau, nói: “Làm mẫu cho anh ta xem.”
Hắc Bạch Vô Thường vừa nãy còn có sức chiến đấu không ai bằng, bắt được Nhậm Thiên Thanh nay đột nhiên quỳ gối xuống bên cạnh Trần Kỳ Lâm, giả tiếng chó sủa.
“Chuyện này...”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhậm Thiên Thanh cũng có phần nghi ngờ cuộc đời. Anh ta hoàn toàn không rõ rốt cuộc Trần Kỳ Lâm đã dùng thủ đoạn gì, mà có thể làm cho Hắc Bạch Vô Thường nghe lời đến như vậy.
“Đứng dậy đi.”
Trần Kỳ Lâm khoát tay áo, Hắc Bạch Vô Thường lập tức đứng lên, mà lúc này trước ngực Hắc Vô Thường vẫn chảy máu tươi như trước, chỉ có điều Trần Kỳ Lâm không để cho anh ta rời đi, anh ta cứ thế thẳng thừng bỏ qua vết thương trước ngực, giống như người không có chuyện gì vậy.
“Anh cũng đứng lên đi.” Trần Kỳ Lâm lại nhìn về phía Nhậm Thiên Thanh phía bên kia.
Nhậm Thiên Thanh vội vàng đứng lên, cung kính đứng sang một bên.
“Bốn gia tộc lớn đã trở thành quá khứ rồi, tất cả những gì liên quan tới bốn gia tộc lớn, tôi sẽ phá hủy đi hết, về phần lệnh truy nã của anh, tôi sẽ giúp anh giải quyết, ngày mai, anh lại có thể nghênh ngang xuất hiện giữa phố xá sầm uất như bình thường.”
Trong lòng Nhậm Thiên Thanh thầm giật mình, anh ta không quá tin tưởng Trần Kỳ Lâm có thể có năng lực lớn như vậy. Có thể dễ dàng hủy bỏ thân phận tội phạm bị truy nã cấp A của anh ta. Nếu thật sự có thể làm được, vậy chỉ có thể nói gốc gác và bối cảnh của nhà họ Trần này thật sự là quá đáng sợ.
Trần Kỳ Lâm không để ý tới sự kinh ngạc của Nhậm Thiên Thanh, tiếp tục cầm bút vẽ tranh trên mặt giấy tuyên, vừa vẽ tranh, vừa tự lẩm bẩm. Trên mặt lại chứa đựng vô số dữ tợn cùng điên cuồng, cực kỳ giống như một tên điên, bệnh tâm thần, đồng thời cũng là một tên điên đẹp trai tới mức vượt ra khỏi chân trời: “Kế tiếp, cũng nên để tôi chơi đùa thật tốt với người anh trai vô dụng bỏ đi kia của tôi rồi.”
“Khà khà khà...”
Nói đến đây, Trần Kỳ Lâm đột nhiên lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, sau đó bấm một dãy số điện thoại.
Cuộc gọi được kết nối, từ bên kia truyền tới một giọng nói trầm thấp: “Cậu chủ, mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi, xin ra chỉ thị.”
“Giết!”
“Vâng.”
Chỉ sau hai câu nói đơn giản, Nhậm Thiên Thanh liền nghe được rõ ràng từ điện thoại bên kia truyền tới hai tiếng súng vang lên “bành bành”, Nhậm Thiên Thanh nghe ra được, đó là tiếng của súng bắn tỉa.
Một phút trước, bên bức tường thành cổ Phụng Thiên này.
Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh bị treo trên tường thành cổ, đây là hình phạt cổ xưa của Thanh Cảnh Môn, đã rất nhiều năm qua, Thanh Cảnh Môn không dùng tới loại hình phạt này rồi.