Nói trắng ra thì Trần Hùng chính là một người trong giới giang hồ, phiêu bạt khắp thiên hạ. Khi còn ở trong Điện Đức Hoàng, anh đã từng dùng vũ lực để giải quyết mọi chuyện, cho nên anh không thích loại mưu mô quan chức như thế này.
Bỗng nhiên Trần Hùng cảm thấy mình theo yêu cầu của Quân Minh Hoàng làm môn chủ phía Bắc của Thanh Cảnh Môn là một sai lầm, bởi vì nó không những không đem lại lợi ích gì cho anh mà còn khiến cho anh bị trói buộc hơn.
“Bị Quân Minh Hoàng hại rồi.”
Trần Hùng không kìm được mà thở dài một tiếng, lúc đó Quân Minh Hoàng khuyên anh ra nhập Thanh Cảnh Môn, nói sẽ có lợi cho việc sau này anh đối phó với nhà họ Trần. Nhưng xem ra bây giờ, nhà họ Trần căn bản là không bỏ qua cho Thanh Cảnh Môn.
Nói chung là mục đích chính mà Quân Minh Hoàng muốn anh làm môn chủ thực ra chính là muốn anh khiến cho Thanh Cảnh Môn khu vực phía Bắc được hồi sinh lại, đồng thời ở đây thay cho trụ sở chính bên đó thu gom của cải, bổ sung vào khoản tài chính đang bị thiếu của Thanh Cảnh Môn bên đó.
“Trần Hùng, anh rất thông minh, tôi cũng biết trong đầu anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì.”
Chu Tức nói: “Thủ lĩnh muốn tôi nói với anh, nếu như sau khi anh quyết đấu với nhà họ Trần xong mà vẫn còn sống thì thủ lĩnh sẽ nợ anh một ân tình.”
“Ha ha, bỏ đi bỏ đi.”
Trần Hùng cũng không cần ân tình gì của Quân Minh Hoàng, anh xua tay, nói: “Tôi đã bị lừa đến mức này rồi, tôi còn có gì để nói sao?”
“Có điều cô cũng phải nói trước với ông ta, tôi ra miền Bắc, không phải là vì muốn làm môn chủ gì cả, mà mục đích chính của tôi chính là vì nhà họ Trần. Sau khi xử xong nhà họ Trần, tôi khẳng định sẽ sẽ rời khỏi đây, cho nên, nhân lúc này chọn lại một môn chủ mới, để tránh đến lúc đấy lại tán loạn.”
“Được.”
Lần này, Chu Tước trả lời rất nhanh gọn, quả nhiên khi Trần Hùng đã không còn giá trị lợi dụng thì bọn họ cũng không còn quan tâm như trước nữa.
Trần Hùng hỏi: “Chuyện thứ hai là gì?”
Chu Tước trả lời: “Thanh Long đến chỗ anh rồi, còn về mục đích thì...”
“Chết tiệt!”
Trần Hùng không đợi Chu Tước nói xong đã tắt máy.
Sau khi tắt máy, Trần Hùng không ngừng xoa bóp thái dương, đến khi bình tĩnh lại thì mới thôi.
“Môn Chủ, Thanh Long đến rồi.”
Đúng lúc đó, cửa lớn của văn phòng mở ra, một thành viên của Lục Phiên Môn đi đến nói.
“Chết tiệt”
Trần Hùng ngồi một lúc rồi đứng lên sau đó cùng với Truy Phóng đi ra khỏi Thanh Cảnh Môn.
Vừa xuống tầng, bọn họ liền nhìn thấy trong miệng Thanh Long ngậm một điếu xì gà, đang cười tít mắt nhìn về phía mình.
“Đi thôi, tôi không quen ông ta là ai.”
Lúc Trần Hùng nhìn thấy Thanh Long, cứ như là đang muốn trốn tránh, nền liền quay người rồi đi mất.
Nhưng Thanh Long sớm đã dự tính được cảnh này sẽ xảy ra, cho nên ông ta từ đầu đã sẵn sàng đuổi theo, chỉ cần nhìn thấy anh vừa xuống là đã lao nhanh như chớp về phía anh.
“Trần Hùng, tôi không đắc tội với anh chứ?”
Thanh Long túm được vai Trần Hùng, giả bộ cười nói.
Trần Hùng không nói một câu, trong lòng có chút không yên, Thanh Long xuất hiện ở Thanh Cảnh Môn vào lúc này, không cần động não cũng có thể đoán được ông ta rốt cuộc muốn làm gì.
Nhóm người của Thanh Cảnh Môn ở trụ sở chính, từ thủ lĩnh đến Thanh Long và những thành viên bình thường của Thanh Cảnh Môn tất cả đều là những tên điên rồ.