Vào đúng lúc này, trong một ngôi biệt thự mang đậm phong cách cổ điển đặc biệt đang diễn ra một bữa tiệc linh đình.
Nhìn qua thì bữa tiệc này trông rất đặc biệt, bởi big toàn bộ khung cảnh được trang trí giống như một bữa tiệc trong một cung điện cổ.
Tất cả mọi người đều ăn mặc, trang điểm theo phong cách cổ điển, nhạc cụ được sử dụng cũng là những chiếc đàn cổ, đàn tranh, những người ngồi trên bàn khi uống rượu cũng dùng nhưng ly rượu cổ, hơn nữa, hầu hết tất cả đều mặc trang phục cổ.
Bữa tiệc này là do Trần Kỳ Lâm chuẩn bị, cũng không biết vì lý do gì, một tên có nội tâm độc ác như hắn lại có thể yêu thích trang phục cổ đại đến như vậy.
Lúc này, anh ta đang ngồi vào bàn, nhâm nhi ly rượu.
Anh ta phanh ngực ra, bên cạnh là hai thiếu nữ mặc trang phục cổ trang, đang nằm lên ngực của anh, khuôn mặt hiện ra với dáng vẻ nịnh nọt.
Còn bên dưới là Hắc Bạch Vô Thường ngồi ở đó và cả những cao thủ khác, trong đó có cả Nhậm Thiên Thanh.
Nhậm Thiên Thanh cũng mặc một bộ cổ phục màu đen, bên cạnh cầm một con đao vàng, anh ta cảm thấy cực kỳ khó chịu với cách ăn mặc này, nhìn những người xung quanh anh luôn cảm thấy mình hơi lạc lõng.
Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ anh không khác gì một con chó trong tay của Trần Kỳ Lâm, Trần Kỳ Lâm muốn anh phải làm cái gì, anh cũng chỉ có thể làm theo cái đó.
Ở giữa trung tâm đại sảnh, một nhóm mỹ nhân ăn mặc cổ trang đang nhảy múa ở đó, toàn cảnh trông rất hài hòa.
Nếu như không biết trước chuyện Trần Kỳ Lâm là một tên điên, người khác còn cứ nghĩ anh ta thực sự rất lịch sự, tao nhã, thích bồi dưỡng những tình cảm sâu đậm.
“Nào, chào mừng thành viên mới của chúng ta, Nhậm Thiên Thanh, mọi người cùng nâng ly chúc mừng.”
Trần Kỳ Lâm cầm ly rượu trong tay lên, nhìn về phía Nhậm Thiên Thanh, cùng lúc đó, Hắc Bạch Vô Thường và những người khác cũng lần lượt cầm ly rượu trước mặt mình lên.
Nhậm Thiên Thanh vội vàng nâng ly rượu lên: “Cảm ơn chủ nhân.”
“Ha ha ha, nào, uống sạch!”
Tất cả mọi người uống cạn ly rượu, rượu tràn vào cổ họng, nhưng Nhậm Thiên Thanh lại luôn có cảm giác kỳ lạ.
Sau khi uống hết, anh ta đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, cả người cũng không còn sự thận trọng lúc đầu nữa, giống như bản thân bỗng nhiên trẻ lại ra nhiều tuổi, hơn nữa, máu trong người trông bắt đầu chảy nhanh hơn.”
“Chủ nhân, đây là?’
Trần Kỳ Lâm cười một cách đầy kỳ lạ nói: “Đây là quỳnh tương ngọc lộ, không phải ai cũng có tư cách được uống loại rượu này.”
Nhận Thiên Tuyệt khẽ cau mày, anh ta còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không dám tiếp tục hỏi.
Bữa tiệc tiếp tục, tiếng đàn tranh vang lên, những mỹ nhân mặc đồ cổ trang đang đứng trước mặt lại tiếp tục nhảy múa, khung cảnh rất nhộn nhịp.
Nhưng vào đúng lúc này, ở bên cạnh Trần Kỳ Lâm đột nhiên phát ra tiếng tiếng gầm: “Gru..”
Tiếng gầm của loài dã thú, nó tru lên, sau tiếng “bụp” là một tiếng hét thảm.
Đột nhiên Trần Kỳ Lâm như nổi điên lên, anh ta cầm đầu của người phụ nữ xinh đẹp đang rót rượu bên cạnh mình đập mạnh vào cái bàn trước mạnh một cái.
Đừng nhìn Trần Kỳ Lâm này trông vẻ ngoài có vẻ hiền lành, nhưng thực chất sức lực của anh ta phải khiến cho người khác kinh ngạc, có thể nhìn ra được, anh ta thực tế là một người được rèn luyện.
Sau cú đập đó, đầu của người phụ nữ xinh đẹp bị đập vào mặt bàn, chiếc bàn ấy cũng bị đập tan tành thành nhiều mảnh. Người đầu của cô ấy dính đầy máu, và rồi bất tỉnh ngay tại chỗ.
“A…”
Người phụ nữ bên cạnh sợ hãi hét lên, những người vũ công đang múa ở giữa đại sảnh cũng dừng động tác lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Kỳ Lâm, bầu không khí vốn dĩ êm dịu bỗng trở nên căng thẳng.