Một người đàn ông vừa có tiền, vừa đẹp trai như thế này quả thực có thể khiến rất nhiều người phụ nữ động lòng, nhưng lúc này, trong mắt cô gái ấy, Trần Kỳ Lâm không khác gì một tên ác ma.
“Không… tôi không muốn, xin anh…”
Người phụ nữ rùng mình, liên tục lùi về phía sau.
Thế nhưng, Trần Kỳ Lâm lại chỉ vào một nhánh nhện đỏ ở dưới đất rồi nói: “Nhặt nó lên!”
“Không… tôi không muốn.”
“Xin anh.”
“Nhặt nó lên.” Trần Kỳ Lâm hét lên, khiến cho người phụ nữ xinh đẹp này càng sợ hãi: “Xin anh, xin đừng ép tôi, tôi không thể sử dụng thứ đó, tôi rất sợ!’
“Không, rất nhanh sau đó em sẽ không sợ nữa.”
Trần Kỳ Lâm phát điên túm lấy tóc của người đẹp, sau đó liên tục đập người cô ấy vào bức tường bên cạnh, khiến cho cô bị đánh đến hộc máu, không ngừng khóc lóc cầu xin.
Cô ấy rất đau, cũng rất khổ, cô cầu xin Trần Kỳ Lâm hãy buông tha cho cô, nhưng anh ta lại càng ngày càng kích động.
Vào lúc này, Trần Kỳ Lâm nhặt nhện đỏ ở dưới mặt đất lên, đâm vào cổ cô ấy.
Giây tiếp theo, cô bất ngờ thoát khỏi Trần Kỳ Lâm, sau đó lao vào bức tường phía đằng kia như một con thú.
Bức tường bị đầu của cô đập đến nứt ra, cô gái tử vong ngay tại chỗ.
“Ôi m*!”
Trần Kỳ Lâm chửi một tiếng sau đó lại quay trở lại chỗ của mình: “Không được, vẫn là không được.”
Anh ta không ngừng lấy tay xoa xoa thái dương, sau đó nhìn người phụ nữ điên cuồng phía dưới, rồi đột nhiên anh ta hét lên: “Tất cả im lặng cho tôi.”
Tuy nhiên, chỉ có một số người đã dừng lại, trong khi những người khác vẫn đang rất điên cuồng, thậm chí ở dưới đất đã có những người phụ nữ đã chết.
Bên ngoài cửa, một nhóm người đàn ông to lớn bất ngờ xông vào và lôi tất cả những người phụ nữ điên loạn này ra ngoài, sau đó lại một nhóm người phụ nữ đi vào, nhanh chóng lau sạch vết máu ở hiện trường với tốc độ nhanh nhất.
Toàn bộ hiện trường đều đã được khôi phục lại sự sạch sẽ và yên tĩnh như lúc đầu.
Còn trận chiến giữa Nhậm Thiên Thanh và Bạch Vô Thường cũng dừng lại, sau khi Bạch Vô Thường sử dụng nhánh nhện đỏ kia, sức chiến đấu của cô ta quả thật đã tăng lên rất nhiều, có thể đánh trực tiếp với Nhậm Thiên Thanh được.
Thế nhưng giữa đường, cô ta không đánh lại được Nhậm Thiên Thanh mà cứ thế ngất xỉu đi, nhìn dáng vẻ đáng sợ của cô ta, Nhậm Thiên Thanh cảm thấy dường như phải mất một thời gian dài cô mới có thể khôi phục lại được.
“Quá điên rồi!” Nhậm Thiên Thanh đặt con dao vàng sang một bên, bên huyệt Thái dương đến bây giờ vẫn là tiếng thình thịch.
Lúc này, trong đại sảnh chỉ còn lại Trần Kỳ Lâm và các cao thủ.
“Tiến sĩ… mau đến đây cho tôi.”
Giọng nói của Trần Kỳ Lâm lại vang lên, và ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo khoác trắng từ bên ngoài cửa bước vào, ông ta đeo một cặp kính, trông vừa thấp bé vừa hèn mọn.
Ông ta cúi đầu khom lưng từ từ đi đến chỗ Trần Kỳ Lâm, chuẩn bị hành lễ chào anh ta, nhưng Trần Kỳ Lâm lại cầm chai rượu ở bên cạnh, rồi đập vào phía tiến sĩ.
Tên tiến sĩ này đau đớn hét lên, Trần Kỳ Lâm nói: “Con nhện đỏ của ông nghiên cứu không được, ngày hôm nay đã chết bao nhiêu người rồi, sao một chút tiến triển cũng không có?”
Tiến sĩ bất lực nói: “Chủ nhân, chúng tôi cũng đã dồn toàn lực rồi, nhưng quả thực thành phần có trong nhện đỏ này rất khó để phân tích và so sánh, tiến độ vẫn rất chậm, ngoài ra, chúng ta còn cần máu điên, về tủy xương Trần Hùng, đến bao giờ anh mới đưa cho chúng tôi.”
Trần Kỳ Lâm im lặng một lúc rồi mới nói: “Ông có chắc trong tủy xương của Trần Hùng có thành phần máu điên không?”