“Cút!”
Cự Tượng hét gầm lên với Nhậm Thiên Thanh, cúi người nhặt tấm thẻ kỳ lân.
Tuy nhiên, Nhậm Thiên Thanh cũng không do dự gì thúc thẳng vào bụng hắn ta, dù cho đây là phần mềm nhất của cơ thể, một chưởng đánh vào cũng khiến Nhậm Thiên Thanh có cảm giác như đã đánh vào chỗ cứng nhất.
“Mẹ nó!”
Cả người của Cự Tượng lùi lại về sau vài bước, hắn ta hét lên, sau khi gầm lên mấy tiếng, sau đó một quyền đánh ngược lại Nhậm Thiên Thanh.
Cú đấm này quá kinh khủng, áp lực khổng lồ khiến Nhậm Thiên Thanh cũng không dám chống chọi, anh ta chỉ không ngừng lùi về phía sau, trốn tránh những cú đánh của Cự Tượng.
Một cú đấm của Cự Tượng đập vào bức tường bên cạnh Nhậm Thiên Thanh, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, bức tường phía sau Nhậm Thiên Thanh trực tiếp bị đập vỡ một mảng lớn.
Vào đúng lúc này, lại có một bóng dáng khác di chuyển đến, đó là Hắc Vô Thường.
Nhân lúc Nhậm Thiên Thanh còn đang chiến đấu với Cự Tượng, Hắc Vô Thường đã cúi người xuống nhặt thẻ kỳ lân, tuy nhiên, ngay khi ngón tay của anh ta chạm vào thẻ kỳ lân thì một bóng đen đột nhiên vụt qua.
Ngay sau đó Hắc Vô Thường cảm thấy bụng dưới của mình đau nhói, rồi cả người bay ra ngoài như một viên đạn.
Khuôn mặt của một người bị bỏng rất nặng, mái tóc dài che nửa khuôn mặt đã đá vào người của Hắc Vô Thường, sau đó cúi xuống nhặt thẻ kỳ lân.
Và ngay lúc hắn ta chuẩn bị nhặt được tấm thẻ đó thì Cự Tượng vừa đấm hạ Nhậm Thiên Thanh liền quay lại chộp lấy nhanh tấm thẻ kỳ lân trong tay người đàn ông tóc dài kia.
“U Minh, mau thả ra đưa tôi.” Cự Tượng gầm lên với người đàn ông tóc dài kia.
Còn người đàn ông tên là U Minh này thì phát ra những kêu trong cổ họng như thể bị than đốt: “Nhiệm vụ lần này, tôi nhận rồi, mau buông tay anh ra, nếu không thì, tôi sẽ chặt tay anh.”
“Ha ha, anh có bản lĩnh để làm như vậy sao, hãy chống mắt lên nhìn ông đây đập bể đầu anh.”
Trong phút chốc, nắm đấm của Cự Tượng giáng xuống U Minh, đồng thời U Minh cũng đánh trả lại.
Một tiếng nổ lớn, Cự Tượng lồi lại một bước, còn U Minh trượt một đoạn dài rồi mới dừng lại, và tấm thẻ kỳ lân bị cả hai xé rách làm đôi.
Mỗi người họ cầm một nửa.
“Thẻ kỳ lân tôi đã lấy được rồi, nhiệm vụ lần này thuộc về ông đây.” Cự Tượng gầm lên, nhưng đồng thời giọng nói khàn khàn của U Minh cũng vang lên: “Trong tay của tôi cũng có tấm thẻ kỳ lân.”
Trận hỗn chiến như vậy đã kết thúc, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về phía Cự Tượng và U Minh.
Còn Trần Kỳ Lâm ở phía đằng kia cũng đang nheo mắt nhìn về hai người Cự Tượng và U Minh.
Nếu như bây giờ thẻ kỳ lân đã bị người khác lấy được, vậy thì những người kia cũng không cần phải tiếp tục tranh giành nữa. Nhậm Thiên Thanh có chút thất vọng, bởi vì anh ta đã nhận thức được một điều rất sâu sắc, ở trong đám người này, anh ta không thể làm được cái gì, mà ngược lại chỉ là một cảm giác bị vùi dập.
Anh ta đột nhiên cảm thấy danh hiệu trước đây mọi người gọi là người đứng thứ ba ở phương Bắc đúng là quá mỉa mai.
Cái thứ gọi là thứ ba ấy, so với thứ nhất và thứ hai thì thực sự không khác gì một trò đùa.
Cự Tượng nhìn một nửa thẻ kỳ lân trong tay rồi nói: “Nếu như tấm thẻ kỳ lân đã bị phân thành hai mảnh, vậy thì theo quy tắc cũ, hai ta đánh một ván, rồi hãy phân định thắng bại.”