Lúc này, Trần Hùng đuổi theo tới đây, nhìn người đứng ở phía trước đầu xe, Cự Tượng thân hình vạm vỡ cường tráng hung hãn, cả hai người đều khẽ nhíu mày.
“Ha ha, Trần Hùng, anh đúng là không tồi, nhanh như vậy đã có thể đuổi kịp.” Cự Tượng nhìn về phía Trần Hùng, phấn khích cười lớn: “Chẳng trách chủ nhân muốn cả tôi và U Minh hành động, xem ra anh thật sự có vài phần bản lĩnh.”
Trần Hùng liếc nhìn đánh giá Cự Tượng, nói: “Trần Kỳ Lâm phái anh tới đây sao?”
“Không sai.”
Cự Tượng không chút che giấu, trực tiếp gật đầu, nói: “Chủ nhân của chúng tôi muốn tủy xương của anh, Trần Hùng, bây giờ tôi sẽ cho anh hai sự lựa chọn.”
“Thứ nhất, tự mình đánh gãy hai chân hai tay của anh, sau đó theo tôi đi gặp chủ nhân.”
“Thứ hai, tôi đánh gãy hai tay hai chân của anh, sau đó trói anh lại đem tới chỗ chủ nhân.”
Trần Hùng sững sờ, lúc này, Truy Phong cũng đã đuổi tới nơi, anh ta vừa hay nghe được những lời của Cự Tượng, hừ lạnh nói: “Anh là cái thá gì mà cũng dám dùng khẩu khí như vậy nói với môn chủ của chúng tôi?”
“Ồ, thì ra còn một tên nữa đuổi kịp tới nơi.”
Cự Tượng có chút kinh ngạc với tốc độ của Truy Phong, lại có thể đuổi kịp bước chân của anh ta giống như Trần Hùng, nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên, anh ta căn bản không để Truy Phong vào mắt.
“Nếu như đã đến rồi, vậy thì hãy cùng chàng trai ở trong xe rác của tôi chết chung đi.”
Nói đến đây, Cự Tượng đột nhiên tới bên cạnh máy nghiền, kéo công tắc của máy nghiền lên.
Tút tút tút tút…
Máy hủy phát ra âm thanh chói tai, một số rác được đưa theo băng chuyền vào bánh răng, ngay cả sắt thép, cũng sẽ bị nghiền nát ngay lập tức.
“Trần Binh.”
Chỉ thấy Trần Binh đang hôn mê bất tỉnh, trượt dọc theo băng chuyền về phía máy nghiền, không lâu sau nữa, cơ thể anh ta cũng sẽ bị chiếc máy hủy xé nát giống như đống rác kia. Truyện Hài Hước
Truy Phong gầm lên một tiếng, ngay sau đó lao về phía Trần Binh, tốc độ của anh ta cực nhanh, giống như một tia chớp.
“Khà khà!”
Tuy nhiên, Truy Phong vừa lao tới, đã cảm giác có một bức tường đang chắn trước mặt mình, bức tường đó chính là Cự Tượng.
“Anh không cứu nổi anh ta đâu.”
Cự Tượng cười một cách kỳ quái, nắm tay to lớn của anh ta mạnh mẽ đập về phía Truy Phong.
Truy Phong nhờ có thân thủ nhạy bén mà tránh được cú đấm của Cự Tượng, trong tình huống này, anh ta không có tâm trạng chiến đấu quá nhiều với Cự Tượng, một lòng muốn cứu người.
Tuy nhiên, vào thời điểm anh ta vượt qua Cự Tượng đến chỗ trống, một bóng đen từ trên trời rơi xuống.
Bóng đen này chính là U Minh, lúc này anh ta đang cầm trên tay một chiếc liềm dài hơn một mét, tựa như một thần chết.
Lưỡi liềm xuyên qua không trung, như muốn xé rách không khí ra từng mảnh, lập tức khiến Truy Phong phải lùi lại.
Lúc này, Trần Binh đang nằm trên băng chuyền cùng với rác, cách bánh răng của máy nghiền chưa đầy nửa mét, tuy nhiên, ngay lúc Trần Binh chuẩn bị được đưa tới máy nghiền, công tắc của máy nghiền đột nhiên bị người ta kéo xuống, ngay lập tức dừng động tác lại.
“Tại sao có thể thế được?”
U Minh và Cựu Tượng gần như quay đầu lại cùng lúc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía máy nghiền.