Vừa bắt đầu, Trần Kỳ Lâm nom có vẻ rất hưng phấn nhưng đến lúc anh ta xả một băng đạn xong thì Trần Kỳ Lâm lại nhíu mày.
Sau đó, anh ta thất vọng, thậm chí vô cùng tức giận.
“Tiến sĩ đâu, tiến sĩ bò tới đây cho ông.”
Trần Kỳ Lâm chợt hét lớn một tiếng, sau đó chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo trắng, đeo kính hấp tấp chạy tới, tên này chính là kẻ chuyên nghiên cứu nhện đỏ cho Trần Kỳ Lâm.
“Ở đây thưa cậu chủ, tôi ở đây!”
Cái tên tiến sĩ này trông rất hèn mọn, cực kì giống kẻ phản quốc, ông ta chạy đến bên cạnh Trần Kỳ Lâm với vẻ khúm núm, trên mặt treo nụ cười gợi đòn.
Ầm!
Trần Kỳ Lâm đạp một cái khiến tiến sĩ ngã lăn ra đất: “Những động vật này không được, ông làm ăn gì thế? Chạy quá chậm, quá chậm.”
Bụng dưới của tiến sĩ truyền đến cơn quặn đau nhưng trên mặt ông ta vẫn treo nụ cười như cũ, ông ta thất tha thất thểu bò dậy khỏi mặt đất, vội vàng nói: “Cậu chủ đừng nóng, đừng nóng nảy, tôi lập tức sắp xếp.”
Sau đó, tiến sĩ liền lấy ra bộ đàm, quát lớn: “Mẹ nhà nó các cậu còn đang chờ cái gì hả, nhanh thả siêu dã thú cho tôi!”
Bấy giờ, bên trong tòa kiến trúc kia, sau khi một đám mặc áo blouse trắng nghe tiếng quát từ trong bộ đàm thì lập tức bắt đầu công việc, bọn họ cầm ống tiêm chứa nhện đỏ tiêm liên tục vào trong cơ thể động vật.
Ước chừng một phút sau, cửa tòa kiến trúc lại mở lần nữa, mọi người chỉ nghe thấy tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, thậm chí mặt đất cũng đang run nhè nhẹ.
Ầm ầm!
Số lượng lớn động vật chạy vọt ra, mỗi một con đều rất hung dữ, hai mắt đỏ ngầu.
Thậm chí khi bọn chúng xông ra, bọn họ còn nhìn thấy một con thỏ hoang chạy như bay đến trên lưng con sói, nó cắn xé dữ dội.
Nhưng chẳng bao lâu, con sói đã quăng con thỏ xuống đất rồi cắn phặp đầu nó.
Gào gào gào!
Tiếng rống hung tàn khiến da đầu người ta tê dại, hơn nữa, tốc độ của chúng nó còn nhanh hơn gấp hai lần so với đợt vừa rồi.
“Đúng rồi. Cái này được đấy.”
Trần Kỳ Lâm kích động đến nỗi cơ thể run rẩy, sau đó anh ta cầm súng lên… Pằng pằng pằng…
Liên tiếp động vật ngã xuống nhưng rất nhiều loài động vật cỡ lớn có lỗ thủng lớn trên người lại đứng dậy lần nữa, nó chạy vội về tứ phía.
Thậm chí, có mấy con sói thấy bọn Trần Kỳ Lâm ở bên này liền lao tới với vẻ hung tợn.
“Ha ha ha, đến đây, đến đây nào.”
Trần Kỳ Lâm hưng phấn như một kẻ bệnh tâm thần, anh ta còn muốn mở cửa lưới điện để xông vào, muốn tiếp xúc thân mật với những dã thú nổi điên kia.
Động tác của anh ta dọa những người bên cạnh nhảy cẫng lên, sau đó một thành viên tiểu đội Kỳ Lâm vội vã xông đến ngăn cản: “Cậu chủ chú ý an toàn.”
“À, đúng rồi!”
Bấy giờ, Trần Kỳ Lâm mới phản ứng được, sau đó, anh ta giơ súng bắn liên hồi.
“Tất cả mọi người mau giết sạch toàn bộ con mồi ở bên trong cho tôi, nếu nó chạy vào rừng thì theo tôi bắt bọn chúng.”
Dưới mệnh lệnh của Trần Kỳ Lâm, toàn bộ thành viên tiểu đội Kỳ Lâm đều móc vũ khí bên người rồi nã từng hồi súng vào bên trong.
Máu tươi và tiếng hét hòa lẫn vào nhau, dường như nó khiến cả vùng không gian trở nên cực kì cuồng bạo.
Trần Kỳ Lâm lại lên một băng đạn, chuẩn bị mở cửa lưới điện, tiến vào bên trong tìm con mồi.