“U Minh và Cự Tượng thất bại, cả hai đã chết.”
Trần Kỳ Lâm hít một hơi thật sâu, cho tới bây giờ, anh ta vẫn khó tiếp nhận sự thật.
U Minh và Cự Tượng được coi là cao thủ đứng đầu dưới tay Trần Kỳ Lâm, ngay từ đầu, thậm chí anh ta cho rằng hai người này chỉ tùy tiện một cái đã có thể bắt Trần Hùng.
Hơn nữa, để cho an toàn, Trần Kỳ Lâm còn cho U Minh và Cự Tượng cùng nhau hành động, cứ như vậy, anh ta tự tin một trăm phần trăm thành công.
Dù sao, anh ta thấy Trần Hùng cũng không hơn gì, mười năm trước, khi tên kia bị đuổi khỏi nhà họ Trần còn khóc lắm lem mặt mũi, đồng thời bị mình thọc một dao.
Vì thế Trần Kỳ Lâm hoàn toàn không để Trần Hùng vào mắt, nhưng hiện thực đã đánh Trần Kỳ Lâm một đòn cảnh cáo.
“Mẹ nó!”
Trần Kỳ Lâm đập một quyền lên mặt bàn, tiếng vang lớn chứng tỏ anh ta tức giận đến cỡ nào.
“Tiếp theo, ai trong các anh đi!”
Trần Kỳ Lâm nhìn lướt một nhóm cao thủ, rất nhiều người ngo ngoe muốn xung phong nhưng nhớ đến loại biến thái như U Minh và Cự Tượng còn thua trong tay Trần Hùng nên họ hơi do dự.
Mặc dù tiền thưởng nhiều, song cũng phải có mạng lấy, có mạng tiêu!
“Cậu chủ, giao cho chúng tôi!”
Đội trưởng tiểu đội Kỳ Lâm – Lôi Đình Kiện bước lên phía trước: “Mặc dù Trần Hùng rất lợi hại nhưng chúng tôi hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đánh bể đầu anh ta.”
Tuy trong lòng Trần Kỳ Lâm xao động dữ dội nhưng vẫn duy trì sự tỉnh táo.
“Anh muốn để tiểu đội Kỳ Lâm trực tiếp mang vũ khí nóng đi huyết tẩy Thanh Cảnh Môn sao?”
“Cái này…” Lôi Đình Kiện do dự.
Trần Kỳ Lâm khoát tay, nói: “Các anh không thể đi, giết Trần Hùng dễ nhưng muốn rút xương của anh ta lại không dễ như thế, hơn nữa đang ở Vạn Hoa, các anh vẫn nên khiêm tốn giúp tôi.”
Nói xong, Trần Kỳ Lâm lại nhìn những cao thủ ở phía dưới: “Thế nào, bình thường các anh kiêu ngạo, tự cho mình tài giỏi, giờ biết sợ rồi sao?”
Rõ ràng Trần Kỳ Lâm không hài lòng với biểu hiện của cấp dưới, bình thường ai nấy đều coi trời bằng vung, tự xưng vô địch thiên hạ.
Nhưng khi nghe U Minh và Cự Tượng thất bại, cả đám người lại sợ hãi.
Thật ra chuyện này không thể trách họ, dù sao mạng quan trọng hơn tiền.
Trần Kỳ Lâm không có nhiều kiên nhẫn, anh ta lấy trong túi quần một tấm thẻ Kỳ Lân màu vàng, ném ra phía trước: “Ai tiếp nhận nhiệm vụ này, tiền thưởng gấp đôi, nếu không ai chủ động đứng ra thì rút thẻ sống chết!”
Một đám người liếc nhìn lẫn nhau, có người hơi dao động nhưng bọn họ vẫn đang quan sát phản ứng của người khác.
Trông thấy không ai đứng ra, Trần Kỳ Lâm nhíu mày: “Một đám rác rưởi, rút thẻ sống chết đi.”
Bấy giờ, Nhậm Thiên Thanh vốn đứng ở một góc hẻo lánh lại đột nhiên bước ra: “Ông chủ giao Trần Hùng cho tôi.”
“Anh?”
Trần Kỳ Lâm hơi hứng thú quan sát Nhậm Thiên Thanh, sau đó ngẫm nghĩ một lát rồi từ trong miệng anh ta phát ra âm thanh “khặc khặc khặc”.