Trần Hùng đứng dậy, sau đó anh bước tới cửa, ngắm nhìn bầu trời bên ngoài.
Lúc này đã chạng vạng tối, phía chân trời chỉ còn ánh chiều tà, những đám mây trôi lửng lơ giữa không trung mang sắc đỏ rung động lòng người, giống hệt một bức màn máu.
Ngay lúc này, bên kia cửa chính tổng bộ Thanh Cảnh Môn, một bóng người từ từ đi tới, ánh ban chiều bao phủ làm toàn bộ cơ thể anh ta như chìm trong ngột ngạt.
Vòng vàng trên sống đao Kim Hoàn ở phía sau lưng lắc lư, mỗi một bước Nhậm Thiên Thanh đi, vòng vàng lại phát tiếng leng keng, bầu không khí đặc biệt này như bùa đòi mạng của thần chết, xen lẫn là khúc ma chú riêng biệt, chói tai, chấn động lòng người.
Hai bảo vệ Thanh Cảnh Môn phát hiện Nhậm Thiên Thanh đang bước về phía này nên bọn họ chặn lại.
“Đây là tổng bộ Thanh Cảnh Môn, người không phận sự cấm vào.”
Nhậm Thiên Thanh ngẩng đầu nhìn hai thành viên Thanh Cảnh Môn, ánh mắt anh ta sáng rực.
“Anh… anh là…”
Một thành viên Thanh Cảnh Môn nhận ra Nhậm Thiên Thanh, anh ta như vừa trông thấy một ác ma, không nhịn được mà lùi về sau.
“Nhậm Thiên Thanh!”
“Anh là Nhậm Thiên Thanh!”
Thành viên Thanh Cảnh Môn khiếp sợ, hét một tiếng, sau đó bọn họ lập tức rút vũ khí nóng mang bên người ra, chỉ vào Nhậm Thiên Thanh: “Đứng đó, không được nhúc nhích, giơ tay lên.”
Nhưng dường như Nhậm Thiên Thanh không để hai người này vào mắt, anh ta vẫn cất bước như cũ, từng bước đi vào tổng bộ Thanh Cảnh Môn.
Pằng!
Một thành viên Thanh Cảnh Môn không nhịn được đã nổ súng, viên đạn mang theo tia lửa bay khỏi nòng súng nhưng Nhậm Thiên Thanh nghiêng đầu, thoát khỏi đường bay của nó.
“Kéo còi báo động, nhanh chóng thông báo với môn chủ.”
Hai bảo vệ thành viên Thanh Cảnh Môn quyết định thật nhanh, bọn họ không dám dây dưa với Nhậm Thiên Thanh ở nơi này bởi họ biết rõ tên này mạnh tới cỡ nào.
Anh ta được xưng là “người tồn tại đứng hàng thứ ba trong giang hồ”, cách đây không lâu, anh ta vẫn là tội phạm truy nã cấp A của liên hợp Thanh Cảnh Môn.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ tổng bộ Thanh Cảnh Môn vang lên âm thanh “u u”, đó là tiếng còi cảnh báo. Sau đó, chỉ thấy biết bao thành viên Thanh Cảnh Môn chạy về phía cửa chính, không bao lâu đã tập trung hơn trăm người.
Mỗi người đều được trang bị vũ trang đầy đủ, ai nấy đều nghiêm túc, dáng vẻ khi đối mặt với Nhậm Thiên Thanh như lâm đại địch.
Bấy giờ, Trần Hùng và Truy Phong còn trong phòng làm việc cũng nghe tiếng còi báo động chói tai này, cả hai nhíu mày.
“Xảy ra chuyện gì?” Trần Hùng đến bên cửa sổ, nhìn đông đảo thành viên Thanh Cảnh Môn tụ tập ở cổng kia, anh bèn nghi ngờ.
Nhưng vào lúc này, cửa văn phòng bị người khác đẩy ra, người bảo vệ kia vội vã chạy vào: “Môn chủ, không… không xong rồi.”
“Chuyện gì mà căng thẳng thế này?” Truy Phong quát đối phương, anh ta không thích người dưới tay mình có dáng vẻ lỗ mãng như bây giờ.
Thành viên này vội trả lời: “Nhậm Thiên Thanh, Nhậm Thiên Thanh tới.”
“Nhậm Thiên Thanh?”
Cả Trần Hùng lẫn Truy Phong đều giật mình, hình như bọn họ cũng hoàn toàn không nghĩ rằng Nhậm Thiên Thanh sẽ xuất hiện tại Thanh Cảnh Môn vào lúc này.