Trần Hùng rơi xuống đất, hoạt động chiếc cổ của mình một chút, nhìn về phía Nhậm Thiên Thanh ở đằng kia.
"Cho dù anh có dùng con nhện màu đỏ trước mặt tôi cũng chỉ là đồ rác rưởi!"
Nhậm Thiên Thanh quỳ trên mặt đất, khắp người đầy lỗ thủng, hơn nữa, rất nhiều xương cốt đều đã bị Trần Hùng đập cho chấn vỡ. Các mạch máu màu đỏ tràn ngập trên cơ thể anh ta mờ đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, các mạch máu trong mắt anh ta cũng từ từ mờ đi.
Lúc này, Nhậm Thiên Thanh dường như đã khôi phục được ý thức, anh ta cứ quỳ trên mặt đất như vậy, nhìn về phía Trần Hùng, vẻ mặt đau khổ, con ngươi giãn ra tràn đầy vẻ không cam lòng.
Anh ta còn muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, một ngụm máu từ trong miệng phun ra, trực tiếp chặn lại những gì anh ta muốn nói.
Cuối cùng, đầu của Nhậm Thiên Thanh rũ xuống, sau đó một tiếng bịch vang lên, anh ta gục đầu xuống boong tàu.
"Thắng rồi, lần này, Nhậm Thiên Thanh đã hoàn toàn chết rồi!"
Ở trên bờ, khi nhìn thấy cảnh này, Truy Phong và Nghiêm Hưng Đằng đều hét lên vì phấn khích.
Nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của Nhậm Thiên Thanh, thật khiến cho bọn họ toát cả mồ hôi lạnh, dù sao vẫn chưa có ai đã gặp qua tình huống như vậy, một người thật là tốt như thế mà lại bỗng chốc biến thành một con quái vật vô cùng kinh khủng.
Nhưng cũng may mắn là cho dù Nhậm Thiên Thanh biến thành một con quái vật, anh ta cũng không phải là đối thủ của Trần Hùng.
Lần này sức mạnh được Trần Hùng thể hiện ra, còn khoa trương hơn so với khi anh giết chết U Minh và voi lớn. Đây không thể nghi ngờ rằng đổi mới nhận thức của đám người Truy Phong đối với giáo chủ môn phái của họ một lần nữa.
Cùng lúc đó, du thuyền ở bên này, lúc Trần Kỳ Lâm nhìn thấy cảnh này, cả người sững sờ tại chỗ.
Cậu ta ngây ngẩn cả người, vẫn cứ sửng sốt một hồi lâu.
Hắc Bạch Vô Thường và những người khác trên boong tàu cũng đều sững sờ, lúc này mới thực sự thấy được thực lực thật sự của Trần Hùng, thật quá kinh khủng, anh mới hơn hai mươi tuổi, làm sao có thể có được sức mạnh cường đại như vậy?
Nhậm Thiên Thanh nuốt Con Nhện Đỏ, thế mà cũng không phải là đối thủ của Trần Hùng. Chuyện này thật sự là quá khó để tin nổi.
Trên boong tàu hoàn toàn yên lặng, tất cả mọi người, bao gồm cả Hắc Bạch Vô Thường, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, bọn họ chỉ có chấn động, càng thêm sợ hãi, kiêng dè Trần Kỳ Lâm.
Trần Kỳ Lâm đúng là bệnh tâm thần, lúc này nếu có ai dám lên tiếng, không chừng sẽ bị Trần Kỳ Lâm có thể bị coi là bia sống.
A a a a a!
Thật lâu sau, trong miệng Trần Kỳ Lâm phát ra một chuỗi dài tiếng rống giận dữ.
"Trần Hùng, tôi sẽ giết anh, Trần Hùng!"
Trần Kỳ Lâm không ngừng rống lên, sau đó nhìn Trần Hùng, người đang đứng trên chiếc thuyền thép bên kia với đôi mắt đỏ hoe.
Mặc dù cách nhau khoảng mấy trăm mét nhưng lúc này hai anh em giống như là bốn mắt nhìn nhau.
Trần Kỳ Lâm lại rống lên, còn Trần Hùng thì vẫn một mặt thờ ơ, sau đó, anh cười với một đường vòng cung nhàn nhạt đưa về phía Trần Kỳ Lâm, nụ cười đó tràn đầy vẻ khinh thường!
"Trốn không thoát được đâu, hôm nay anh trốn không thoát được đâu!"
Trần Kỳ Lâm dường như đã hoàn toàn mất đi lý trí, sau đó thì thấy Trần Kỳ Lâm hét lên một tiếng: "Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng cho tôi, tấn công về phía tàu thép bên kia, ngoài ra các tay súng bắn tỉa của đội Kỳ Lâm nhằm vào Trần Hùng cho tôi."
"Cái gì?"
Ngay khi những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, không chỉ có Hắc Bạch Vô Thường, ngay cả tiểu đội trưởng đội Kỳ Lâm cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt.