Mặt trời đã đi về phía tây, ánh trăng đã treo lên giữa bầu trời. Tiếng trách cứ tràn đầy tức giận của Trần Tôn Long vang vọng trong biệt thự nhà họ Trần.
Cả đoạn đường đi từ sông Tùng Hà về đến nhà họ Trần, Trần Tôn Long vẫn luôn tức giận không nguôi. Chuyện này quá lớn rồi, đừng nói là Trần Tôn Long, cho dù là cả ba vua năm hổ nhà họ Trần thì khi nghe được tin tức này cũng phải toát mồ hôi lạnh.
Trần Kỳ Lâm làm việc thực sự quá điên cuồng rồi, cậu chủ duy nhất của nhà họ Trần mà càng ngày đầu óc càng không bình thường nữa.
Anh ta là người từ kế duy nhất của nhà họ Trần, mà làm chuyện lại thiếu suy nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sau này khi anh ta làm chủ nhà họ Trần thật, vậy thì làm sao đây?
Trong phòng khách nguy nga lộng lẫy, Trần Tôn Long vẫn đang nổi trận lôi đình. Hôm nay ông ta vô cùng tức giận, đó không chỉ vì những chuyện mà Trần Kỳ Lâm làm, mà còn vì những năm gần đây ông ta đã phải nhịn cơn tức quá nhiều rồi, vì vậy ông ta nhân cơ hội này để trút hết toàn bộ cơn tức.
“Thằng khốn, mày là một thằng khốn.”
Trần Tôn Long chỉ thẳng vào mũi Trần Kỳ Lâm mà chửi như tát nước.
Mà lúc này Trần Kỳ Lâm đã cởi bỏ sự điên cuồng trước đây, khôi phục lại sự bình tĩnh của anh ta mà đứng một bên, anh ta cứ giống như một cậu học sinh cấp một bị điểm không, giờ đang bị cha chửi té tát, anh ta không dám cãi lại một câu nào.
Mà Yến Linh Ngọc đang ngồi ở bên này.
Lúc này Yến Linh Ngọc đang ngồi ở bên cạnh bàn liên tục uống trà, rất nhanh bà ta đã uống hết một chén trà, nhìn từ hành động này có thể thấy được bà ta rất căng thẳng.
Bà ta muốn nói giúp cho con trai mình, mà vẫn không thể kiếm được lý do.
Những năm gần đây nhà họ Trần phát triển rất bất thường, bà cụ cũng sớm đã một lòng hướng phật rồi, không tham gia chuyện gia đình nữa.
Vốn dĩ toàn bộ mọi chuyện của nhà họ Trần phải giao cho chủ nhà họ Trần là Trần Tôn Long xử lý, nhưng mà rất nực cười là mặc dù bà cụ không quan tâm chuyện nhà, nhưng lại vô cùng tin tưởng Yến Linh Ngọc, vì vậy ngay từ đầu bà cụ đã giao rất nhiều quyền lợi cho Yến Linh Ngọc.
Hơn nữa những năm gần đây Yến Linh Ngọc dùng không ít thủ đoạn, vì vậy bây giờ bà ta đã có địa vị rất cao trong nhà họ Trần.
Nhưng mà vốn dĩ bà cụ làm như vậy là vì năm đó, khi bà cụ đuổi Trần Hùng đi thì đã có khoảng cách rất lớn với Trần Tôn Long, vì vậy nên quan hệ của hai mẹ con đã sớm đóng băng rồi.
Mà giờ Trần Tôn Long lại như là Quang Tự của thời Mạt Thanh, bên phía Thái Hậu không có động tĩnh gì, vậy thì bên Tần phi cũng không dám làm gì, thực sự là vô cùng đáng thương.
Trước đây, đã mấy lần Trần Tôn Long muốn đoạt lại quyền lợi, nhưng đều thất bại. Mà giờ đây ông ta lại có thể lợi dụng cơ hội này.
Yến Linh Ngọc đã sớm đoán được Trần Tôn Long đang suy tính cái gì, bà ta rất thông minh, rất giỏi xử lý tình huống, vì vậy cho dù là giờ Trần Tôn Long nói cái gì, cho dù ông ta có làm loạn như thế nào thì Yến Linh Ngọc cũng không nói gì.
Trần Tôn Long chỉ thẳng vào Trần Kỳ Lâm mà chửi một trận, cuối cùng ông ta mệt rồi, không chửi Trần Kỳ Lâm Nữa mà chuyển sang Yến Linh Ngọc.
“Yến Linh Ngọc, đây là con trai bà dạy ra đây, bà qua mà xem xem giờ nó thành cái gì rồi?”
“Bà có biết hôm nay, nó đã đánh nhau với Thanh Cảnh Môn ở sông Tùng Hà đã để lại hậu quả nghiêm trọng như thế nào không hả?”
“Chuyện này bà cũng phải có trách nhiệm.”
Yến Linh Ngọc vừa cầm chén trà lên đưa đến bên miệng lại đặt xuống, nhíu chặt mày.
Mà lúc này, thím Dung đứng phía sau Yến Linh Ngọc cũng nói: “Ông chủ, thực ra cậu chủ làm việc có chút kích động, nhưng mà cậu ấy cũng là muốn tốt cho nhà họ Trần chúng ta. Ông cứ trách cứ cậu ấy như vậy có phải là hơi quá đáng không?”
Trần Tôn Long nhướn mày, được lắm, cái này gọi là gà chó thăng thiên, giờ Yến Linh Ngọc bà không thèm để Trần Tôn Long tôi đây vào mắt nữa đúng không? Giờ một bà người làm bên cạnh cũng dám chỉ trách Trần Tôn Long tôi rồi?
“Bà đang chỉ trích tôi sao?”
Trần Tôn Long bước về trước một bước, tát một bốp lên mặt thím Dung: “Bà là cái thá gì mà dám chỉ trích tôi hả?”