"Yến Linh Ngọc, chuyện hôm nay, dù thế nào thì bà cũng phải cho tôi một câu trả lời, cho nhà họ Trần một câu trả lời."
Yến Linh Ngọc vẫn rất tức giận, nói: "Trần Tôn Long, Kỳ Lâm cũng không phải chỉ là con trai của một mình tôi, tại sao tôi phải giải thích rõ với ông?"
"Bà..."
Trần Tôn Long bị phản bác mà không thể đáp trả lại.
Đúng vậy, Trần Kỳ Lâm không phải là con trai của một mình Yến Linh Ngọc, anh ta trở nên điên khùng như ngày hôm nay không phải chỉ do mỗi mình Yến Linh Ngọc, mà Trần Tôn Long cũng khó thoái thác tội, tại sao Yến Linh Ngọc lại phải cho ông ta một câu trả lời?
Mà Trần Kỳ Lâm ở bên cạnh chợt mở miệng, bực bội nói: "Cha, cha muốn bắt mẹ con nói rõ cái gì chứ, nói trắng ra là cha tức giận như vậy không phải vì suýt chút nữa con đánh nhau với Thanh Cảnh Môn mà là vì Trần Hùng đúng không?"
"Chuyện này không phải chỉ mỗi con sai, chẳng lẽ cha không nhìn thấy hôm nay Trần Hùng cũng muốn giết con sao, tại sao cha lại chỉ trách móc mỗi mình con?"
"Rõ ràng cha đang thiên vị, có phải cha vẫn muốn đưa Trần Hùng về, có phải cha vẫn muốn cho Trần Hùng thừa kế vị trí chủ của nhà họ Trần không?"
"Láo xược."
Trần Tôn Long vô cùng nhạy cảm, ông ta cảm giác thần kinh mình bị những lời này của Trần Kỳ Lâm kích thích, thậm chí ông ta còn hơi thẹn quá hoá giận, bèn tát Trần Kỳ Lâm một cái.
Trần Kỳ Lâm che mặt mình lại, trong mắt hằn lên tơ máu.
"Ha ha ha, Trần Tôn Long, rõ ràng ông đang thiên vị, mấy năm nay, cho dù tôi làm gì, cho dù tôi nỗ lực vì cái nhà họ Trần này như thế nào thì ông cũng không thèm để mắt tới tôi dù chỉ một chút đúng không, trước sau gì trong lòng của ông cũng chỉ có mỗi mình Trần Hùng mà thôi!"
"Cái đồ láo xược."
Trần Tôn Long tức giận tới mức toàn thân run lên, nhưng lại không biết nên nói cái gì để phản bác Trần Kỳ Lâm.
Mà Yến Linh Ngọc đứng bên cạnh lại nói tiếp: "Trần Tôn Long, ông không có bản lĩnh mà còn nổi nóng với con trai làm gì chứ, Trần Hùng chính là sao chổi của nhà họ Trần chúng ta, cậu ta bị bà cụ đuổi đi chứ không phải là Yến Linh Ngọc tôi, vả lại, bây giờ Kỳ Lâm làm những chuyện này là vì muốn lấy tủy của Trần Hùng, thế thì có gì sai chứ?"
"Không phải ông coi cậu ta như con của ông sao, nếu hai người đã là cha con thì lấy tủy của cậu ta thì sao chứ, thế nhưng tại sao cậu ta lại không cho ông tủy?"
"Ha ha ha ha, ông xem lại ông xem, có phải là mặt nóng dán vào mông lạnh không?"
Trần Tôn Long bị nói tới mức á khẩu không đáp lời được.
Yến Linh Ngọc tiếp tục giễu cợt: "Ông coi cậu ta là con trai, nhưng người ta thì có coi ông là cha đâu."
Trần Tôn Long nói: "Yến Linh Ngọc, vậy bà nói xem, hai người lấy tủy để làm gì? Trần Kỳ Lâm thật sự bị bệnh sao?"
"Trần Kỳ Lâm bị bệnh sao, không phải chứ, thật ra hai người muốn lấy tủy của Trần Hùng để nghiên cứu con nhện đỏ ác độc kia, biết thế thì lúc đó tôi nên giết chết tên tiến sĩ súc sinh kia, là ai đã nói cho ông ta biết tủy của Trần Hùng có thể cải thiện con nhện đỏ?"
Trần Kỳ Lâm nói: "Tiến sĩ đã nói như vậy thì chắc chắn có cái lý của ông ta, với lại ông ta đã nghiên cứu con nhện đỏ hơn mười năm, năm đó ông ta đã vô tình dùng máu của Trần Hùng, chắc chắn là đã dùng!"
Trần Tôn Long nghiến răng nghiến lợi nói: "Con nhện đỏ đó là hàng cấm, mấy người nghiên cứu lung tung như thế có biết là sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng cỡ nào cho nhà họ Trần không hả?"
Trần Kỳ Lâm nói: "Có hậu quả gì nghiêm trọng được chứ, tôi chỉ biết là một khi nghiên cứu con nhện đỏ thành công thì sẽ làm cho sức mạnh của toàn thể nhà họ Trần tăng cao, đến lúc đó, nhà họ Trần chúng ta thậm chí còn có thể tiến thẳng tới Vương tộc."
"Cho nên tôi dùng trăm phương ngàn kế để nghiên cứu con nhện đỏ cũng là vì nhà họ Trần chúng ta."