Lúc Ngô Quế Anh nhìn thấy dáng vẻ này của cháu mình thì lập tức trở nên nóng nảy, bà ta tức giận cầm cái quải trượng đầu rồng trong tay đập thật mạnh xuống đất, quát lớn nói: "Trần Tôn Long, anh thiên vị cái thằng súc sinh Trần Hùng đó có phải là quá mức rồi hay không."
"Anh phải nhớ rõ ràng, Kỳ Lâm mới là tương lai của nhà họ Trần chúng ta, mà Trần Hùng kia, chỉ là một kẻ xui xẻo!"
Trần Tôn Long muốn phản bác, nói: "Mẹ, khi đó nó chỉ là một đứa nhỏ có mấy tuổi mà thôi, có thể làm được gì nhà họ Trần cơ chứ, tại sao mẹ lại muốn đổ tất cả mọi tội lỗi lên trên người của Trần Hùng vậy?"
Bà cụ lại cầm cây gậy quải trượng đầu rồng đập thật mạnh lên trên mặt đất, nói: "Đại sư Khổ Độ là một người nổi tiếng chuyên nghiên cứu đạo Phật, dựa vào sự biến hóa của mệnh bàn mà ra kết quả, không thể nào là sai được."
"Trần Hùng chính là sao chổi giáng thế, sẽ gây tai họa cho cả nhà họ Trần chúng ta. Nếu như anh muốn cho cái tên Trần Hùng kia quay trở về nhà họ Trần, trừ khi là dẫm lên xác của bà già này."
Trần Tôn Long nhíu mày, vẻ mặt vô cùng u ám: "Mẹ, lời này của mẹ nói hơi quá rồi, hơn nữa bây giờ cái con nhện màu đỏ kia đối với chúng ta mà nói là một thứ đồ tà ác, con cảm thấy nhà họ Trần chúng ta vẫn không nên động vào thì tốt hơn."
"Xí!"
Bà cụ mắng to một tiếng: "Nhện đỏ là thứ đồ có nguồn gốc từ trong hoàng tộc, hơn nữa còn tương truyền rằng hoàng tộc ở Đế Kinh bên kia cũng đã nghiên cứu ra được nhện đỏ hoàn mỹ, thậm chí bọn họ còn có thể lợi dụng nhện đỏ để nói chuyện với võ cổ thế gia trong truyền thuyết, vậy mà anh nói nhà họ Trần chúng ta không nên động vào nó?"
"Tôi cảm thấy Kỳ Lâm và Ngọc có phương hướng nghiên cứu về thứ này cũng không sai một chút nào, nếu như mà nhà họ Trần có thể nghiên cứu ra được nhện đỏ hoàn mỹ, tuyệt đối có thể làm cho nhà họ Trần chúng ta lên một tầm cao mới, nếu tủy của Trần Hùng kia có trợ giúp cho việc nghiên cứu nhện đỏ hoàn mỹ, thì vì sao chúng ta lại không lấy?"
"Nó là con cháu của nhà họ Trần chúng ta, để cho nó lấy một chút tủy ra để đóng góp thì làm sao? Đó là chuyện mà nó phải làm."
Bà cụ này cũng là một người không biết xấu hổ, bình thường đều hận không thể đánh nhốt Trần Hùng vào nơi địa ngục muôn đời muôn kiếp không thể quay trở lại được, nhưng mà đối với chuyện tủy này, bà ta lại nói Trần Hùng là con cháu của nhà họ Trần bà ta, làm chút chuyện vì nhà họ Trần cũng là chuyện không thể chối từ.
Đây không phải là tự mâu thuẫn hay sao?
Cái bà già này, thật sự là vô cùng mặt dày.
"Bà nội, bà nói đúng đó." Trần Kỳ Lâm vội vàng nói: "Tất cả của Trần Hùng đều thuộc về nhà họ Trần chúng ta, cũng là do tủy xương của cháu không thể dùng được, nếu như mà tủy xương của cháu có ích đối với việc nghiên cứu nhện đỏ thì cháu đã sớm lấy ra rồi."
"Trần Hùng kia đúng là nên chủ động dâng tủy xương ra đây, đây là nghĩa vụ vủa anh ta."
Ngô Quế Anh vội vàng nói: "Cháu là cháu trai bảo bối của bà, bà biết là cháu có lòng, nhưng mà việc lấy tủy xương này có ảnh hưởng rất lớn đối với cháu, bà cũng không nỡ làm như vậy, cho nên chúng ta cứ lấy của Trần Hùng đi."
"Bà nội, bà đối với cháu thật sự là quá tốt."
"Ha ha, ai bảo bà chỉ có một đứa cháu trai là cháu cơ chứ."
Ở trong mắt Ngô Quế Anh, đã sớm không có coi Trần Hùng là cháu của mình, từng câu từng chữ của bà ta đều như là hận không thể đánh nhốt Trần Hùng vào nơi địa ngục muôn đời muôn kiếp không thể quay trở lại được.
Bà già này thật sự là có trái tim vô cùng sắt đá.
Trần Tôn Long đứng ở bên cạnh nghe hai bà cháu nói chuyện như đúng rồi, trái tim thật giống như như là bị dao cứa một cái vậy, cũng đều là máu mủ ruột thịt như nhau, vì sao bà cụ lại phải thiên vị như thế.
"Kỳ Lâm, bà nội ủng hộ cháu đối phó với Trần Hùng, nếu như cháu không đủ nhân lực thì nói với bà nội, bà nội sẽ đưa ông Ương cho cháu mượn."
Ông Ương trong miệng Ngô Quế Anh, đương nhiên là chỉ cao thủ hàng đầu phương bắc Hạng Ương.
Trần Kỳ Lâm cảm thấy vô cùng kích động ở trong lòng, nếu như bà cụ thật sự đưa Hạng Ương cho anh ta mượn, vậy việc đối phó với Trần Hùng sẽ không phải là dễ như trở bàn tay hay sao?