Vì thế, anh ta cố gắng giúp Hà Thái Trung xóa bỏ khúc mắc lần đó.
Trần Hùng tất nhiên hiểu được dụng ý của Trần Văn Long, Huỳnh Khải giới thiệu cho anh nhà giàu nhất thành phố Khánh, cho dù ở phương diện nào, Trần Hùng vẫn rất hài lòng.
Trần Hùng gật nhẹ đầu, nói: “Nói đi!”
Trần Văn Long nhìn Hà Thái Trung, Hà Thái Trung vội vàng đáp: ” Anh Thiên, bọn em tìm ra người 6 6 năm trước làm chuyện đó rồi.”
“Đằng sau có âm mưu không nhỏ, vì thế anh Thiên tốt nhất nên đi một chuyến.”
Trần Hùng nheo mắt, thực ra anh sớm đã có suy đoán của riêng mình.
“Được!”
Xe Limousine nhanh chóng đi đến một sòng bạc của thế giới ngầm của thành phố Khánh.
Lúc này, chướng khí mù mịt bao trùm sòng bạc.
“Lại thua rồi.”
“Không đánh nữa.”
Một người đàn ông trung niên gần 40 tuổi chửi đổng, từ bàn bạc đứng dậy.
Ông ta rất hung hãn, mù mắt trái, bên trong nạm khảm một quả cầu thủy tinh.
Ông ta tên Ân Hạo, một tên lưu manh lão làng, bình thường không có sở thích gì ngoài yêu cờ bạc như sinh mệnh.
“Lại thua rồi, vận may của ông cũng không ra sao nhỉ?”
Hà Thái Trung đi tới, nửa cười nửa không nhìn Ân Hạo.
Mắt Ân Hạo sáng lên: “Hà lão gia, sao cậu lại tới?”
Hà Thái Trung cười: “Đương nhiên là mang tiền đến cho ông, tôi có một người bạn muốn hỏi ông chút chuyện.”
“Câu trả lời của ông nếu làm anh ta hài lòng, tôi sẽ cho ông con số này.” Nói xong, Hà Thái Trung hướng về phía Ân Hạo giơ một ngón tay lên.
“Mười nghìn?”
“Không, một triệu.”
Cả người Ân Hạo run rẩy: “Tôn gia, cậu bé tài lộc ở đâu, bây giờ chúng ta đi luôn ra đó.”
Hà Thái Trung cau mày: “Chú ý khẩu khí và cách dùng từ của ông. ” “Người bạn này của tôi không phải là người ông có thể gây chuyện.”
“Tôi nhắc nhở ông, nếu ông dám bất kính với anh ta hoặc nói dối.”
“Cái mạng này của ông không giữ được đâu!”
Hà Thái Trung tuy làm trong ngành thời trang nhưng anh ta từ lâu đã là người của thế giới ngầm.
Vậy nên, trong thế giới ngầm của thành phố Khánh này, người khác gọi anh ta một tiếng “gia” cũng không quá.
Anh ta nếu muốn thông qua thế giới ngầm lấy mạng Ân Hạo cũng không phải chuyện gì khó.
Ân Hạo cuống quýt gật đầu, nói: “Hà gia yên tâm, chút kiến thức này Ân Hạo tôi vẫn có.”
Sau đó, Hà Thái Trung dẫn Ân Hạo đến đến một phòng riêng trong quán trà bên cạnh sòng bạc.
Lúc này, Trần Hùng đang ngồi bên bàn trà uống trà, còn Trần Văn Long đứng bên cạnh.
Hà Thái Trung dẫn Ân Hạo đến rồi quy củ đứng sau Trần Hùng.
Tình thế này làm Ân Hạo rất sốc. Hà Thái Trung và Trần Văn Long.
Một người nhà giàu bậc nhất thành phố Khánh, một người là chủ tịch tập đoàn phục trang hàng đầu thành phố Khánh.
Nhưng họ đứng trước người thanh niên hơn hai mươi tuổi này lại đảm nhận vai trò một tiểu đệ.
Đây là người bạn mà Hà Thái Trung nói sao?
Mẹ nó bạn bè cái gì, rõ ràng là đại cai Vừa vào cửa, Ân Hạo liền thở ra một hơi lạnh.
Người thanh niên này, rốt cuộc có lai lịch như thế nào.
Không chỉ có bối cảnh làm người khác kinh hãi, mà người anh ta toát ra sự mạnh mẽ làm Ân Hạo không hiểu sao thấy một luồng khí lạnh.
“Ngây ra đó làm gì, còn không mau chào anh Thiên? ” Tôn Trung Hoa nói.
Ấn Hạo lúc này mới phản ứng kịp, cuống quýt đi lên.
“Chào anh Hùng, tôi là Ân Hạo.”
“Không biết anh tìm tôi có việc gì?”
Trần Hùng không trả lời mà đang đánh giá Ấn Hạo một lượt.
Cuối cùng, mắt anh dừng lại ở con ngươi giả trên mắt trái Ân Hạo.
“Anh, vẫn nhận ra tôi sao?”