"Triệu Hiền Quyên."
Lâm Phương Nam vừa nghe thấy cái tên này đã đứng phắt dậy: "Bạn tốt của Trần Hùng kia là Triệu Hiền Quyên?"
"Trần Hùng?"
Hà Ngọc Linh cảm thấy cái tên này hơi quen, ngay sau đó lại đột nhiên nhớ đến hình như mới vừa rồi Triệu Hiền Quyên đã nhắc đến cái tên này: "Có lẽ là phải đi, giám đốc anh muốn nói gì?"
"Không có."
Lâm Phương Nam khoát khoát tay, trong đầu chỉ vài giây ngắn ngủi đã xoay chuyển đến mấy chục vòng.
"Trần Hùng, Triệu Hiền Quyên, Trần Kỳ Lâm!"
"Đài truyền hình, Con Nhện Đỏ, ha ha!"
Cũng không biết đến cùng là Lâm Phương Nam đang nghĩ cái gì mà nhìn cả người anh ta hình như càng ngày càng hưng phấn, hơn nữa nhìn bộ dạng bây giờ của anh ta khiến cho Hà Ngọc Linh có loại cảm giác ớn lạnh sống lưng.
"Giám đốc… Giám đốc…"
Hà Ngọc Linh gọi Lâm Phương Nam hai tiếng, lúc này Lâm Phương Nam mới phản ứng lại được.
"Giám đốc anh sao rồi?"
"Không sao cả?" Lâm Phương Nam khoát khoát tay: "Cô đi làm việc trước đi."
Hà Ngọc Linh còn muốn tranh thủ: "Vậy còn chuyện hợp tác với tập đoàn Ngọc Thanh thì sao?"
"Cô để tôi cân nhắc một chút rồi sẽ cho cô câu trả lời."
"Vậy… được thôi."
Hà Ngọc Linh xoay người rời khỏi văn phòng, mà Lâm Phương Nam vẫn còn ngồi trên ghế mà suy tư rất lâu.
Cuối cùng, ngay khi điếu xì gà đã đốt đến ngón tay, trên mặt Lâm Phương Nam mới hiện lên vẻ cười bệnh hoạn.
"Há há há!"
…
Lúc chạng vạng tối, bên trong một đấu trường quyền anh dưới lòng đất ở thành phố Cửu Long.
Bởi vì chuyện hôm trước mà cả một buổi tối Trần Kỳ Lâm đều có hơi cáu kỉnh, buổi tối ngủ không ngon, buổi sáng thì mơ mơ màng màng mà ngủ cả một ngày.
Sau khi tỉnh ngủ, anh ta ăn một vài thứ, sau đó theo Hắc Bạch Vô Thường tới một đấu trường quyền anh dưới lòng đất.
Đấu trường quyền anh dưới lòng đất này được xem là đấu trường quyền anh dưới lòng đất lớn nhất phía Bắc, do nhà họ Trần bỏ vốn xây dựng, mà Trần Kỳ Lâm chính là ông chủ của đấu trường quyền anh này.
Đồng thời, nơi đây cũng là nơi đám cậu ấm phía Bắc thích đến nhất, bởi vì nơi đây vừa kích tình vừa nhiệt huyết, đồng thời mỗi một trận đấu quyền anh diễn ra đều có thể đặt cược không giới hạn.
Lúc này, bên trong một cái lồng tám góc, Trần Kỳ Lâm đã thay đổi cách ăn mặc thư sinh văn nhược thường ngày, chỉ thấy anh ta để trần thân trên, trên tay đeo găng đấm bốc, đang đối mặt đọ sức với quyền thủ cao hơn anh ta một cái đầu.
Có lẽ do e dè thân phận của Trần Kỳ Lâm, lúc quyền thủ kia ra quyền có hơi khúm núm, giống như sợ làm Trần Kỳ Lâm bị thương vậy.
Thế nhưng, hành động này của anh ta cũng không có được sự tán thành của Trần Kỳ Lâm, ngược lại còn khiến anh ta tức giận vô cùng.
"Mày đây là xem thường tao sao?"
Trần Kỳ Lâm xông tới quyền thủ này, hung hăng đấm một quyền lên mặt anh ta.
Thân thủ của Trần Kỳ Lâm này rõ ràng rất tốt, hơn nữa lực rất lớn, ra một quyền xuống, toàn bộ mặt mũi của quyền thủ kia đều bị đấm đến tơi tả.