Trần Hùng bỏ ly trà trong tay xuống, ngữ khí âm trầm, giống như dã thú sắp phát điên.
“Nếu như ông không nói, bây giờ sẽ mất mạng.”
Vừa nói xong, một người đàn ông to lớn bắt đầu vuốt ve con dao nhọn trong tay. Ấn Hạo kinh hãi, nhưng vẫn không ngừng lắc đầu.
“Vẫn không muốn nói sao?”
Trần Hùng thất vọng thở dài một tiếng, người đàn ông vạm vỡ kia giữ chặt một cánh tay Ân Hạo, đâm một nhát sâu.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên làm cho người ta thấy da đầu tê dại.
“Nói, tôi nói!”
Ân Hạogào lên như lợn bị cắt tiết.
“Chuyện 6 năm trước là do Hàn Vũ sai tôi làm.” “Anh ta năm đó vốn dĩ đính hôn cùng cô Lâm Ngọc Ngân kia.” “Nhưng không lâu sau khi đính hôn, Hàn Vũ trong một sàn nhảy làm quen với tiểu thư Phó Xuân Yến của đại gia tộc họ Phó ở tỉnh.”
“Sau đó, nhà họ Hàn vì để dựa thế đại gia tộc ở tỉnh kia, liền quyết định để cho Hàn Vũ và Phó Xuân Yến kết hôn, Hàn Vũ cũng rất vui vẻ đồng ý.”
“Nhưng vì Hàn Vũ và Lâm Ngọc Ngân đính hôn từ trước, Hàn Vũ sợ mình bị tiếng xấu nên tìm đến tôi.”
Lúc Ân Hạo nói đến đây, mặt Trần Hùng Thiên đã lạnh lẽ như một khối băng.
Điện thoại của anh lúc này đang bắt đầu quay video.
“Hắn ta tìm ông để làm gì?”
Ân Hạo không dám có chút giấu giếm, thực tế thì câu chuyện phía sau cũng có thể đoán ra được. “Anh ta lệnh cho tôi tìm vài người, âm thầm bắt Lâm Ngọc Ngân, sau đó, chúng tôi tùy tiện bắt một tên ăn mày bên dưới Thiên Kiều.”
“Chúng tôi cho họ uống thuốc, sau đó làm họ phát sinh quan hệ.”
“Tiếp sau đó, Hàn Vũ lấy lý do Lâm Ngọc Ngân lẳng lơ, cuộc sống riêng tư hỗn loạn, hủy bỏ hôn ước với Lâm Ngọc Ngân.”
Nói đến đây, Ân Hạo Không dám nói tiếp.
Bởi vì ông ta cảm nhận rất rõ ràng sát khí cuồn cuộn trên người Trần Hùng.
Ân Hạo rùng mình, cũng không nghĩ đến được đến cơn đau kịch liệt ở cánh tay, không ngừng dập đầu với Trần Hùng.
“Đại ca, tôi không hề biết tên ăn mày năm đó tôi bắt là cậu.”
“Tôi chỉ là tùy ý tìm một người bên dưới Thiên Kiều, căn bản không phải nhắm vào cậu.”
“Đại ca, xin cậu đại nhân không tính toán với kẻ tiểu nhân, tha cho tôi đi.”
Ân Hạo không nắm được trọng điểm, ông ta cho rằng Trần Hùng tức giận vì năm đó Ân Hạo bắt anh ở chân cầu.
Nhưng ông ta không biết rằng Trần Hùng tức giận căn bản không phải vì chuyện này.
Mà vì tên khốn Hàn Vũ, mẹ nó, thực sự là một tên súc sinh.
Hắn sao có thể làm ra chuyện bỉ ổi như thế với vị hôn thê của mình, một người từng yêu hắn sâu đậm như vậy.
Trần Hùng hít sâu, một giây sau, sự lạnh lẽo trên mặt anh gần như biến mất.
Thay vào đó là một nụ cười nhạt.
“Đứng dậy đi, tôi sao có thể tính toán với ông?”
“Nếu không vì ông, làm sao tôi có thể tìm được người vợ tốt như Ngọc Ngân.”
“Vậy nên, tôi nên cảm ơn ông mới phải.”
Ân Hạo hoang mang: “Đại ca, cái này?”
Trần Hùng hướng tới ông ta vẫy tay: “Đi đi, 1 triệu kia là ông đáng có được, mang nó đi đi”
“Cái này”
“Anh Thiên cho ông lấy thì lấy đi.”
Hà Thái Trung bên cạnh trách mắng.
Ân Hạo cuống quýt ôm vali bên trong có 1 triệu, sau đó đứng dậy không ngừng cảm ơn Trần Hùng.
Sau đó, ông ta quay người, thấp thỏm đi ra cửa.
Ông ta đi rất chậm, hơn nữa tương đối mất sức, nhìn vào đúng là bị dọa không nhẹ.
Cùng lúc đó sau lưng ông ta luôn cảm thấy có một luồng khí lạnh không gọi thành tên.
Trần Hùng ra hiệu cho người áo đen, đối phương cung kính đưa con dao cho Trần Hùng.
Hồng hộc…