Cùng lúc đó cũng có một số tin tức vỉa hè đang được bàn tán rằng sự sụp đổ của nhà họ Lâm liên quan đến một người phụ nữ, về phần rốt cuộc người phụ nữ kia là người nào và rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở trong đó thì cũng không có người nào có thể nói rõ mọi chuyện được.
Dù sao thì Lâm Thị đã tiêu đời rồi, nghe nói nhân vật chủ chốt lật đổ cả tòa lâu đài này chính là Thanh Cảnh Môn.
Buổi sáng ngày hôm sau, cảm xúc của Trần Hùng cũng không dao động quá nhiều sau khi biết được tin tức này.
Tâm trạng của anh gần như cũng bình tĩnh trở lại sau một đêm nghỉ ngơi, đồng thời những vết thương ở trên người cũng không có vấn đề gì lớn.
Sau khi biết được tin tức này, anh liền gọi điện thoại cho Triệu Hiền Quyên, tâm trạng của đối phương của trở nên bình tĩnh một chút, cả hai người đơn giản trò chuyện vài câu rồi cúp máy.
Về phần sau khi Bắc Vực Phong Tình bị điều tra và niêm phong thì tính tuyên truyền của tập đoàn Thu Thảo ở phương Bắc cũng bị giảm đi rất nhiều, Trần Hùng cũng không quá quan tâm đến chuyện này, bây giờ phương tiện truyền thông mới của phương Bắc đã mất đi độc quyền của Bắc Vực Phong Tình, ngược lại còn giúp cho rất nhiều trang mạng của phương tiện truyền thông mới có thêm không gian để phát triển mạnh mẽ hơn, và những trang mạng này rất vui khi hợp tác với tập đoàn Thu Thảo.
Cứ như vậy thì tập đoàn Thu Thảo ở phương Bắc sẽ có thêm nhiều cơ hội tốt hơn để phát triển.
Trần Hùng không biết rốt cuộc nhóm người Truy Phong bọn họ đã dùng chiêu trò gì để khiến cho nhà họ Lâm sụp đổ chỉ trong một đêm, thế nhưng anh có thể chắc chắn rằng nhóm người Truy Phong đã thức suốt cả đêm qua, và trong một đêm này Thanh Cảnh Môn đã sử dụng rất nhiều quyền lợi không nên dùng đến.
Tất cả những chuyện này đều được Trần Hùng ngầm đồng ý.
Trần Hùng tắm rửa xong sau đó ăn cơm, anh không hề đi đến Thanh Cảnh Môn mà trực tiếp đến thẳng biệt thự của Thiên Tội.
Trên đường đi, Trần Hùng đã nhận được cuộc gọi của Thanh Long.
Cuộc gọi được kết nối, giọng nói trách móc của Thanh Long truyền đến từ đầu bên kia: “Trần Hùng, đêm qua Thanh Cảnh Môn của các anh đã tiêu diệt cả một gia tộc quyền thế và phải dùng đến rất nhiều mối quan hệ đấy, thậm chí còn quậy đến tổng bộ của chúng tôi nữa.”
“Ừm?” Trần Hùng đáp lại một tiếng: “Thì sao?”
“Có một số chuyện vẫn không nên làm quá mức được, hơn nữa tôi mong rằng anh hãy hiểu rõ về thân phận của bản thân mình.”
“Ha ha.”
Trần Hùng cười lên và nói: “Một người con gái trẻ đẹp như hoa bị người khác hại chết một cách tàn nhẫn, thậm chí người kia còn phá hủy cả gia đình của người ta, anh nói xem tôi có nên khiến cho cả nhà anh ta gặp xui xẻo hay không?”
Thanh Long im lặng được hai giây và nói: “Oan có đầu nợ có chủ, anh đã giết chết hung thủ thì cần gì phải khiến cho mọi chuyện đi đến mức đường cùng đến như vậy chứ?”
“Nói ra thì quả thật anh không sai về chuyện này, nhưng mà khi đến thời điểm quan trọng thì hội trưởng lão sẽ làm lớn chuyện về việc làm này của anh và không chừng còn lợi dụng điều này để vạch tội anh đấy.”
“Vạch tội tôi à?” Trần Hùng lạnh lùng cười lên và nói: “Bọn họ còn khá xem thường tôi đấy, chẳng phải cuối cùng bọn họ muốn hủy bỏ vị trí môn chủ của Thanh Cảnh Môn ở phương Bắc này của tôi sao, Thanh Long, anh đi nói cho đại ca rằng nếu như hội trưởng lão muốn đối chọi với tôi thì anh có thể bảo anh ta lấy đi vị trí môn chủ của tôi bất cứ lúc nào, anh ta không cần phải cảm thấy khó xử.”
“Dù sao thì tôi cũng bó tay bó chân về chuyện này rồi.”
“Ngoài ra, anh hãy nói với anh ta rằng sắp tới tôi sẽ còn làm một chuyện quá mức hơn nữa, bảo anh ta hãy chuẩn bị tinh thần.”
Nói xong, Trần Hùng căn bản không muốn đợi câu trả lời của Thanh Long liền trực tiếp cúp máy.
Khi Trần Hùng đến biệt thự Thiên Tội, nhóm người Gora và Trần Đại Lực đã ngủ dậy từ rất sớm và đang tập luyện ở trong sân.
Khi nhìn thấy Trần Hùng đến đây thì những người này liên đi về phía anh ngay lập tức.
“Lão đại, vết thương của anh không sao đấy chứ?” Gora hỏi.
“Không sao.”
Trần Hùng lắc đầu nói: “Trần Kỳ Lâm đâu rồi?”
“Đang bị nhốt ở tầng trên đấy.” Gora trả lời: “Tên kia điên rồi, cả đêm hôm qua anh ta cứ mãi gào thét rằng anh ta muốn cho chúng tôi tiền để chúng tôi làm việc cho anh ta.”
“Ha ha.” Trần Hùng cười nói: “Cậu ta muốn đưa cho các anh bao nhiêu?”
“Dù sao cũng đưa nhiều hơn anh.” Gora nói đùa: “Nói ra thì tôi thật sự muốn đồng ý với anh ta đấy, lão đại à, khi nào thì anh tăng lương cho chúng tôi vậy?”
“Số tiền thanh toán của Con Nhện Đỏ còn không đủ cho các anh tiêu xài à, sắp tới tôi còn định hoàn toàn tiêu diệt chuỗi Con Nhện Đỏ ở phương Bắc này đấy.”
Nói xong, Trần Hùng cùng với Gora liền bước lên lầu.