“Khí chất gì cơ?” Trần Hùng hỏi.
“Sức mạnh gắn kết!”
Hai người lên xe lao vun vút về phía xa.
Bắt đầu từ giây phút này, Trần Hùng đã không còn là Môn chủ của Thanh Cảnh Môn phương Bắc nữa. Cuộc sống chính là như vậy, giống như lái xe đi lữ hành, trên đường sẽ gặp được đủ loại người, đồng thời cũng trải qua đủ kiểu chuyện.
Mà chặng đường Trần Hùng trải qua này dù ngắn ngủi nhưng vẫn có ý nghĩa không nhỏ như cũ.
Mặt trời trên cao hơi lóa mắt, Trần Hùng vẫn nhìn ngắm phong cảnh lướt qua thật nhanh ở hai bên cửa sổ, không biết trong lòng anh đang nghĩ gì.
Cùng lúc đó, Tân thành.
Tứ hợp viện cổ kính, nhìn bên trong dù không xa hoa nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác đại khí hào hùng.
Trước bàn đá dưới tàng cây hoàng giác ở chính giữa tứ hợp viện, Quân Minh Hoàng đang chơi cờ cùng Thanh Long.
“Trần Hùng đã từ chức rồi, để Truy Phong giữ chức Môn chủ tân nhiệm của Thanh Cảnh Môn phương Bắc, lệnh bổ nhiệm cũng đã cho người mang đến rồi.” Thanh Long nói.
“Ừ.” Quân Minh Hoàng chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng, trên mặt chẳng có chút cảm xúc nào.
Thanh Long tiếp tục nói: “Trần Hùng chính là một mầm non tốt, khó khăn lắm anh mới lôi kéo được cậu ta vào Thanh Cảnh Môn, chỉ cần anh bằng lòng bồi dưỡng, không cần tốn bao nhiêu thời gian là chắc chắn có thể giúp Thần Cơ Doanh có thêm một vị mãnh tướng, vậy tại sao lại bỏ dở giữa đường?”
Thần Cơ Doanh, nhánh chủ yếu nhất của Thanh Cảnh Môn, đồng thời cũng là ngành mạnh nhất Thanh Cảnh Môn trong tay đại ca.
Nghe nói nhân số của ngành ấy cũng không nhiều, nhưng mỗi người đều là nhân trung long phượng.
Hơn nữa từ khi Thanh Cảnh Môn thành lập đến nay, Thần Cơ Doanh chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình đại ca, còn không thì dù Thiên Vương lão tử có tới thì bọn họ cũng không thèm nghe.
Bản mặt Quân Minh Hoàng vẫn lạnh tanh như cũ, không vui cũng chẳng buồn.
Có thể là trong lòng gã đang thở dài, nhưng cho dù là Quân Minh Hoàng, dường như cũng không biết làm sao với những chuyện này.
“Thanh Long, nếu lần này Môn chủ phương Bắc đã thay đổi, vậy cậu cũng có thể từ chức rồi.”
“Cái gọi là Môn chủ bốn phương trước sau gì vẫn quá hạ thấp cậu, sau hôm nay, cậu hãy gia nhập vào Thần Cơ Doanh đi.”
Nói xong, Quân Minh Hoàng lấy từ trong lòng ra một tấm lệnh bài, đưa tới trước mặt Thanh Long: "Còn chuyện để ai thay chỗ trước kia của cậu thì tự cậu quyết định đi.”
Thanh Long ngẩn ra, nói: “Đột ngột như vậy sao?”
Quân Minh Hoàng cười cười: "Nói nhảm ít thôi, chẳng phải đó vẫn luôn là mơ ước của cậu à? Thằng nhóc Huyền Vũ kia thật sự rất nhớ cậu đấy.”
Thanh Long cũng nở nụ cười, Quân Minh Hoàng nói không sai, gia nhập Thần Cơ Doanh chính là khát vọng của anh ta, đồng thời cũng mà giấc mộng của Thần Hổ.
Chẳng qua đi được tới điểm cuối lại chỉ có một mình Thanh Long anh mà thôi.
Anh ta cầm lấy lệnh bài dành riêng cho Thần Cơ Doanh kia, tiếp tục nói: “Đại ca, em vẫn không hiểu tại sao anh lại từ bỏ Trần Hùng?”
“Mặc dù nhà họ Trần phương Bắc lấy danh nghĩa chính phủ chèn ép anh, hội trưởng lão cũng gây áp lực cho anh, nhưng chỉ cần anh bác bỏ một tí xíu thôi là cũng có thể nhẹ nhàng giúp Trần Hùng giải quyết ân oán giữa cậu ta và nhà họ Trần mà? Kể từ đó chẳng phải có thể tiếp tục giữ Trần Hùng dưới trướng của anh sao?”
Quân Minh Hoàng lắc đầu nói: “Không giữ được, cho dù là Thần Cơ Doanh cũng không giữ được Trần Hùng, cậu vẫn chưa nhìn rõ rốt cuộc trong thân thể nhãi con kia ẩn giấu năng lượng khủng bố cỡ nào.”
“Hơn nữa ân oán giữa cậu ta và nhà họ Trần cũng chỉ có chính bản thân cậu ta mới giải quyết được.”
Nói nói, Quân Minh Hoàng đã liên tục lấy đi cờ trắng của Thanh Long trên bàn cờ: "Thanh Long à, có rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bên ngoài, hơn nữa thiên hạ lớn như vậy, không ai có thể thật sự điều khiển được tất cả.”
“Trần Hùng là đồ đệ của lão ăn mày, đồng thời bây giờ cũng được coi từng là nửa học trò của anh.”