Rốt cuộc cũng đợi được đến giờ phút này!
Một khi đã lấy được Nam Sơn Bình, anh ta chắc chắn là người có công lớn nhất của gia đình.
Vị trí chủ nhân tương lai của Bách Thảo Đường cũng vững chắc rồi.
Nhưng mà ngay tại thời điểm mấu chốt này, cửa phòng họp đột nhiên bị một người mở ra.
“Ông nội, ông không thể ký tên được.”
“Vậy, không cần kí nữa.
“Nam Sơn Bình là của nhà họ Lâm, ai cũng đừng hòng lấy đi.”
Cùng lúc, tất cả mọi người đều nhìn ra cửa.
Mới đầu đám con cháu nhà họ Lâm còn tưởng là vị cứu tinh nào chạy đến rồi, trong lòng còn vui mừng.
Nhưng mà vừa nhìn thấy người đến là Lâm Tú Minh liền thất vọng.
Thậm chí trên mặt của đám người nhà họ Lâm còn thể hiện rõ sự chán ghét.
Cho dù là bố đẻ của cô ta là Lâm Chí Văn, cũng dùng ánh mắt căm ghét khi nhìn thấy cô ta.
Về phần Lâm Danh Sơn, lại càng tức giận, tuôn luôn tại chỗ: “Mày cút cho tao!”
Lâm Tú Minh sững người hai giây, thái độ hiện giờ của nhà họ Lâm đối với cô ta, cô ta hoàn toàn không thể tiếp nhận nổi.
Chỉ còn có Trương Gia Bảo là cười cười tủm tỉm, chế nhạo Lâm Tú Minh: “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là cô.”
“Thế nào, Lâm Tú Minh, cô nghĩ là cô có thể ngăn cản được tôi sao?”
“Chắc là cô sẽ không giở thủ đoạn để tiện như trước kia, lại đến để quyến rũ tôi đó chứ?”
“Tôi có thể nói cho cô biết một cách hết sức có trách nhiệm là ông đây chưa bao giờ thích cô, cũng không vừa ý cô.”
“Trương Gia Bảo tôi muốn đàn bà như thế nào mà không có chứ, cô tốt nhất là lập tức theo ông già trước mắt biến mất đi.”
Loảng xoảng. Lâm Tú Minh tát cho Trương Gia Bảo một bạt tai.
Gã đàn ông khốn khiếp này, ngay bây giờ khiến cho Lâm Tú Minh hận thấu xương.
Dường như là cô ta đã dùng hết sức lực của mình, đánh cho Trương Gia Bảo váng hết cả đầu.
“Cái con đàn bà đê tiện này, lại dám đánh cả tao nữa hả?”
“Con mẹ nó, tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết.”
Nhưng Trương Gia Bảo vừa dứt lời, liền có một giọng nói trêu tức vang lên ngay phía sau Lâm Tú Minh.
“Nói chuyện với bạn gái của tôi, anh tốt nhất nên khách khí một chút.”
Trương Gia Bảo ngẩn người ra.
Lúc này, Hàn Vũ thong thả từ ngoài cửa đi vào trong.
Anh dùng kiểu ánh mắt của người bề trên để đánh giá Trương Gia Bảo, lạnh lùng nói: “Tú Minh đánh anh là vinh hạnh của anh, bị đánh sẽ hiểu chuyện hơn.”
“Giả bộ ra oai sao, có tin tôi đánh gãy chân của anh không?”
Khí phách, khí phách không gì bằng.
Hàn Vũ không hổ là người nhà họ Hàn, hành động và lời nói đi đôi với nhau, đủ hung ác.
Trương Gia Bảo quả thực bị dọa sợ đến mức vài giây không dám trả lời, lúc anh ta hồi phục tinh thần lại thì đã nhìn thấy Lâm Tú Minh được cưng chiều ôm ở trong lòng Hàn Vũ rồi.
“Chồng à, anh ta muốn cưỡng chế thu mua đất nhà họ Lâm, anh phải giúp em đó.”
“Yên tâm đi, có anh ở đây, bọn họ chỉ có thể cút.”
“Ha ha ha.”
“Con mẹ nó, tưởng là ai, thì ra là người tình của Lâm Tú Minh tìm tới.”
“Lâm Tú Minh cô thật đúng là trâu bò mà, tôi vừa quăng cô mới có hai ngày mà đã vội đi tìm một tên đàn ông lỗ mãng rồi, cô so với xe công cộng ai cũng có thể ngồi còn trâu bò hơn rồi đó.”
Trương Gia Bảo ở lại bên mình có nhiều vệ sĩ như vậy nên sau vài phút sơ hãi ngắn ngủi đã khôi phục lại khí thế của mình.
“Nhóc con, tao là cậu chủ Trương Gia Bảo của nhà họ Trương Bách Thảo Đường, biết điều thì mau cút, bằng không tao cho mày no đòn.”
Thình thịch.
Hàn Vũ nhanh như chớp đạp một đạp vào ngay mặt của Trương Gia Bảo.
“Bách Thảo Đường nhà họ Trương?”
“Là cái gì vậy?”
“Đem ra đây, có thể cùng nhà họ Hàn thi đấu một hiệp không?”