Sau khi hai người này lui ra khỏi đình hóng gió thì họ đều rời khỏi đây với thân pháp cực nhanh.
Ngay sau đó, họ đã đến phía bên kia của đỉnh núi Lạc Long, nơi này là vách treo dốc đứng.
Có một sợi dây nối với phía dưới thông qua vách núi ở đây, và ở lưng núi có một hầm trú ẩn.
Thím Dung và Dạ Hình Nha đều đứng ở trên mép vách núi và nhìn xuống vách núi ở dưới.
“Các người đều đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Thím Dung hỏi.
“Rồi.”
Dạ Hình Nha khẽ gật đầu: “Công trình này do hai nhà chúng ta cùng tiến hành, vì vậy, bước cuối cùng này sẽ do tôi với cô cùng nhau hoàn thành!”
“Được.” Trên mặt của thím Dung hiện một nụ cười gớm ghiếc: “Nhưng mà Dạ Hình Nha này, đừng nói chuyện xa lạ như vậy, cô chủ nhà tôi với chủ nhân nhà cô ở hai mươi năm về trước đã là người một nhà.”
“Ha ha ha.”
Trong miệng của Dạ Hình Nha cũng phát ra một tiếng cười quái lạ.
Sau đó cả hai người đều đi xuống dưới theo sợi dây ở vách núi này và trèo xuống hầm trú ẩn kia.
Cửa hầm trú ẩn tối om, cả hai người lấy điện thoại ra soi sáng và đi vào trong, càng đi vào trong thì bên trong càng sáng.
Đồng thời, ở trong đây còn có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Hầm trú ẩn này ban đầu không hề sâu, nhưng trong những năm gần đây rõ ràng đã có dấu vết của việc đào bới lại, hơn nữa, cái hang này một mạch kéo dài đến tận đỉnh núi phía trên, khi hai người đi đến cuối, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kiếm leng keng vang lên ở phía trên.
Đây là một vị trí rất đặc biệt, đi lên chưa đầy hai mét thì chính là Lạc Long Đài.
Lúc này, ở bên trong hầm trú ẩn xuất hiện bảy tám người đàn ông cao lớn có thân hình đen thui và đội nón bảo hộ, giống như những người thợ mỏ vậy.
Khi nhìn thấy thím Dung và Dạ Hình Nha bước đến thì họ lập tức đứng dậy và nhỏ tiếng chào hỏi hai người.
“Tất cả đã sẵn sàng chưa?”
Dạ Hình Nha nhìn những người này và nhỏ giọng hỏi.
“Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ, thưa sếp.”
Những người đàn ông cao lớn tự tin gật đầu, sau đó lấy ra một chiếc điều khiển từ xa đưa choa Dạ Hình Nha: “Tiếp theo, chỉ cần sếp bấm chiếc điều khiển từ xa này thì thiết bị sẽ được khởi động.”
“Phạm vi nổ là bao nhiêu?”
Thím Dung ngẩng đầu lên nhìn bức tường đá nối với Lạc Long Đài ở phía trên, trên đó được dán dày đặc những quả bom đang sáng đèn màu đỏ.
“Trong phạm vi ba mươi mét.” Người đàn ông cao lớn đáp.
“Không được, phạm vi nổ quá rộng rồi, như vậy sẽ làm nổ tung luôn cả các khán giả ở xung quanh.” Thím Dung lắc đầu lia lịa: “Mục tiêu lần này của chúng ta chỉ là Liễu Nhất Kiếm và Hạng Ương chứ không phải là những người khác, những người có thể đến theo dõi trận chiến trên đỉnh núi Long Vương ngày hôm nay, toàn bộ đều là quan to hiển quý đỉnh cao của phương Bắc, nếu nổ tung cả bọn họ thì không ai trong chúng ta có thể sống sót.”
“Cũng đúng.”
Dạ Hình Nha khẽ nhíu mày, cho rằng những gì thím Dung nói đều có lý, sau đó, cô ta ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Gỡ một nửa số bom xuống, rút ngắn lại phạm vi nổ xuống trong vòng hai mươi mét.”
“Cố gắng đừng làm những người khác bị thương, nhưng chắc chắn phải nổ tung Liễu Nhất Kiếm và Hạng Ương!”