"Không biết, tôi cũng không biết."
Trần Hùng lấy tay dùng hết sức đánh thật mạnh vào trán của mình. Những việc này xảy ra quá đột ngột, thật kì lạ. Vậy nên bây giờ, đầu óc của Trần Hùng đã bị loạn đến mức biến thành bột nhão từ lâu rồi, không thể nào nghĩ được đây rốt cuộc là chuyện gì.
Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm phế tích của Long Đài đang rơi xuống, ngay lập tức trong lòng trở nên căng thẳng.
"Ông Ương, ông không được xảy ra chuyện gì cả, nhất định không được xảy ra chuyện gì!"
Trần Hùng sải rộng bước chân, bước nhanh về phía phế tích của Long Đài đang rơi. Anh không ngừng tìm kiếm ở bên trong phế tích nhưng ngay cả những gì còn sót lại của Hạng Ương đều không thể kiếm ra được.
Nhưng mà tình hình như vậy lại khiến cho trong lòng Trần Hùng ổn định lại một chút.
Sức mạnh của một quả bom như vậy khi nổ cũng không có khả năng khiến người ta trở thành tro bụi được. Nếu như Hạng Ương và Liễu Nhất Kiếm thật sự bị bom nổ chết tại chỗ như vậy thì nhất định vẫn phải còn sót lại mảnh vụn hay thứ gì đó của bọn họ.
Nhưng ở đây lại không kiếm được gì cả.
Hơn nữa, lúc quả bom ở ngay dưới chân bọn họ, cao thủ đỉnh cao như Hạng Ương và Liễu Nhất Kiếm không thể nào không cảm nhận được cả.
Vậy nên…
Trần Hùng lao thẳng đến vách núi bên cạnh. Phía dưới dưới vách núi rất sâu, chỉ toàn là rừng cây rậm rạp. Mưa rơi tầm tã trong không trung, gió thổi mạnh bốn phía. Từ đây nhìn xuống dưới đó không thể nào thấy được bất kỳ dấu vết gì.
"Tìm cho tôi mau, trên núi dưới núi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
Bên kia cách đây không xa, vang lên tiếng gào thét như điên loạn của Ngô Quế Anh. Từ sau khi Trần Hùng và Trần Hành Phong rời khỏi nhà họ Trần, chỉ còn có Hạng Ương là người bảo vệ tuyệt đối nhà họ Trần. Ông ấy cũng chính là át chủ bài mạnh nhất trong tay Ngô Quế Anh.
Hôm nay, Hạng Ương lại gặp phải tai nạn bất ngờ như vậy, dĩ nhiên Ngô Quế Anh sẽ không chịu để yên rồi.
Trước tiên nhà họ Trần phái rất nhiều người ở bên trong ra để tìm kiếm. Đồng thời bên kia cũng có Liễu Nhị Sinh nhà họ Liễu cũng đã ra cái lệnh đầu tiên. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
"Thủ lĩnh, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Gora thấy vẻ đau thương trên mặt Trần Hùng, biết rõ anh và Hạng Ương có quan hệ rất thân thiết vậy nên đã hỏi câu hỏi đầu tiên.
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
Trần Hùng cũng nói ra lời giống như vậy.
Thế là một trận quyết chiến lớn về cường giả đỉnh cao phương Bắc trên núi Long Vương chỉ vì như thế mà đã bước đến đoạn kết thúc.
Quyết chiến đến thời khắc quan trọng thì quả bom phía dưới Lạc Long Đài nổ tung, gây thương tổn cả một vùng lớn đồng thời còn thổi bay cả Hạng Ương và Liễu Nhất Kiếm.
Không ai ngờ được rằng trận quyết đấu đỉnh cao như vầy lại dùng cách này để chấm dứt. Chỉ trong một đêm, chuyện này đã khiến toàn bộ phương Bắc dấy lên một làn sóng ầm ĩ.
Đêm đó cùng ngày, có vài chiếc trực thăng bay trên không xung quanh rừng cây phía sau núi Long Vương. Hơn nữa cả nhà họ Trần và nhà họ Liễu đều chia nhau ra phái rất nhiều người để tìm kiếm. Thậm chí ngay cả phía chính phủ cũng đều đã cho người đến đây hỗ trợ.
Thật sự việc lần này đã gây ra rất nhiều rắc rối.
Hơn nữa, bên phía Thanh Cảnh Môn cũng đã nhận được tin tức đầu tiên. Truy Phong cũng đang cảm thấy kinh hãi, ngay lập tức phái người của Thanh Cảnh Môn đi về phía chân núi Long Vương để tìm kiếm. Hơn nữa anh ta còn kết hợp với phía chính phủ thành lập tiểu đội điều tra đặc biệt để kiểm tra xem việc này rốt cuộc là do ai làm ra.
Xảy ra việc lần này đã ảnh hưởng rất lớn.
Bởi vì một cuộc nổ bom này không chỉ nổ bay hai kẻ quyền thế ở phương Bắc là Hạng Ương và Liễu Nhất Kiếm. Mà nó còn gây thương tổn, nổ chết không ít kẻ quyền quý đỉnh cao ở phương Bắc. Phải hiểu rõ rằng lúc ấy chỉ có chỉ có những người có tư cách mới có thể đi về phía đỉnh núi Long Vương để quan sát trận đại chiến này. Tất cả bọn họ đều là những người đứng ở hàng đầu của phương Bắc.