Dưới chân núi Long Vương vốn là một khu rừng rất lớn, lại cộng thêm việc liên tục mấy ngày kế đây thời tiết vô cùng tệ. Những điều đó đã trở thành trở ngại vô cùng lớn cho việc tìm kiếm.
Liên tục ba ngày nay, thế lực ở khắp nơi điều động hơn nghìn người trong đội ngũ vào khu rừng đó để tìm kiếm nhưng vẫn như cũ, không có chút kết quả nào cả.
Ngô Quế Anh và Trần Tôn Long ở đây xem cũng một ngày rồi. Lúc sau, những người phía dưới sợ bọn họ không nhịn được nên bọn họ đã về nhà trước để nghỉ ngơi và chờ kết quả.
Cùng lúc đó, ở nhà họ Liễu, Liễu Nhị Sinh tự mình dẫn đội tìm kiếm ở chỗ này cũng hai ngày hai đêm rồi nhưng cũng không hề có thêm bất kì kết quả gì. Cuối cùng, thật sự nhịn không được nữa, ông ta mới chịu về nhà trước để nghỉ ngơi rồi chờ kết quả.
Vào ngày thứ ba, đội ngũ tìm kiếm đã ngày càng nhỏ đi, lúc bắt đầu thì quy mô nghìn người giờ cũng chỉ còn lại một hai trăm người vẫn còn ở trong rừng để tiếp tục tìm kiếm.
Bởi vì tất cả mọi người đều đã tuyệt vọng nên ai cũng đều cho rằng dưới tình huống nguy hiểm như vậy Hạng Ương và Liễu Nhất Kiếm không thể nào còn sống được.
Thật đáng buồn thay cho một đời cao thủ đỉnh cao phương Bắc, cuối cùng lại vì cái cách như vầy mà mất mạng, đến cùng thì ngay cả hài cốt cũng không thể giữ được.
Mà lúc này, đoàn người của Trần Hùng gần như đã ở trong rừng tìm kiếm ba ngày ba đêm rồi.
Bây giờ, nhìn sơ qua bọn họ thôi cũng thấy nhếch nhác vô cùng rồi. Nguyên một đám nhìn như tên ăn mày vậy. Nhưng dù nhìn qua có nhếch nhác cỡ nào đi chăng nữa thì đám người bọn họ vẫn là một đám người có tinh thần rất hăng hái.
Sinh tồn ở trong rừng là chương trình học cần thiết lúc tổ chức Thiên Tội huấn luyện. Ngay cả khi phải ở trong một hoàn cảnh tồi tệ như vậy bọn họ vẫn có thể ở trong hoàn cảnh đấy tìm được nhiều loại trái cây, rễ cây và cả thân cây để làm vật tiếp tế. Vậy nên, đừng chỉ nói ở trong rừng nghỉ ngơi ba ngày ba đêm, dù có là ba tháng thì bọn họ vẫn có thể duy trì được mạng sống.
Phía trước xuất hiện một con suối, nước suối trong đến mức thấy cả đáy. Phía dưới đó thậm chí còn có tôm cá bơi qua lại.
Trần Hùng dẫn theo một nhóm thành viên trong Thiên Tội đến dòng suối ở đây để uống ít nước. Sau đó bọn họ giật một nhánh cây bên cạnh xuống, vót nhọn một đầu ở bên trong sau đó nhắm vào con cá ở trong nước rồi phóng tới.
Dường như nhánh cây được bọn họ sử dụng đã trở thành phi tiêu vậy. Một lúc sau, một số lượng lớn tôm cá bị bọn họ bắt từ bên trong con suối trong veo ấy.
Một đoàn người tìm được củi khô, chống một đống củi lửa lên, nướng được trên trăm con cá, quả là một bữa ăn ngon.
Nhưng vào lúc này, Hồ Điệp đột nhiên chỉ vào dòng suối đối diện rồi nói: "Lại đây, hình như ở đó có cái gì đấy!"
Một đám người ngay lập tức quay đầu nhìn theo hướng mà Hồ Điệp chỉ. Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy trong con suối có một món đồ gì đó chiếu sáng lấp lánh.
Trong lòng Trần Hùng khẽ run lên, chạy về phía đó bằng tốc độ nhanh nhất.
Sau đó, anh nhìn thấy được một nửa thanh kiếm gãy bị cắm trong bùn đất.
Anh lấy thanh kiếm gãy ra khỏi chỗ bùn đất, ngay lập tức vui vẻ: "Là thanh kiếm bị gãy của ông Ương."
Sau đó, Trần Hùng lại cúi xuống nhìn về phía dòng suối, trong lòng giống như đang nghĩ tới chuyện gì, vội vàng nói: "Ông Ương không có bị nổ chết ở trên núi Long Vương mà ông ấy đã nhảy xuống rồi sau đó xuôi theo dòng nước đến đây."
"Đúng vậy, chắc chắn không sai đâu."
"Nhanh lên, mau tìm xuôi theo dòng suối đi!"
Cùng lúc đó, cách vị trí chỗ bọn Trần Hùng tầm mười một mười hai nghìn mét có một nhóm đàn ông dáng người cao to xuất hiện ở bên cạnh dòng suối nhỏ.
"Đầu, mau nhìn xem đây là cái gì này."
Một tên cao to trong đó phát hiện ra một miếng vải rách nhuốm máu ở bên trong con suối nhỏ nên đã hét lớn.