Để chính xác mà nói thì Trần Hùng cũng từng là một quân cờ trong bàn cờ lớn này, đó chính là khi anh còn nhỏ. Nhưng một quân cờ cản đường như anh đã bị người ta nhấc đi, cũng chính là khi mà anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần.
Chẳng qua là người đứng đằng sau không thể ngờ rằng, quân cờ đã bị bọn họ nhấc ra mười năm trước, bây giờ lại quay trở lại.
Mà Trần Hùng cũng sẽ trở thành biến số lớn nhất để bàn cờ lớn này đóng lại.
Cái mà gọi là người trong cuộc thì mơ hồ mà người ngoài cuộc đã nhìn thấy rõ ràng chính là lúc này. Trần Hùng đứng ở ngoài bàn cờ, anh có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ.
Một bàn cờ mà cả hai nhà họ Trần và nhà họ Liễu, thậm chí là cả nhiều nhân vật lớn khác ở toàn bộ Phương Bắc đều ở trong bàn cờ này, tất cả đều chỉ là những quân cờ.
Liễu Nhất Kiếm, Liễu Nhị Sinh, Ngô Quế Anh, Trần Tôn Long hay thậm chí là đại sư khổ độ Cung Artha, Hạng Ương, tất cả cũng đều là quân cờ trong bàn cờ này mà thôi.
Người đánh cờ ở phía sau kia đã sắp xếp thế cờ không hề đơn giản chút nào.
“Người đánh cờ ở phía sau kia, thật sự là Yến Linh Ngọc và Liễu Long Minh sao?”
Trần Hùng tự hỏi lòng mình một câu: “Bọn họ có khả năng làm vậy sao?”
Đột nhiên trong đầu của Trần Hùng nảy ra một suy nghĩ vô cùng đáng sợ. Chẳng lẽ đằng sau Yến Linh Ngọc và Liễu Long Minh còn có một cao thủ lợi hại hơn nữa?
Mà thậm chí người này còn trên cả toàn Phương Bắc này, hoặc có thể nói, người kia đã dành hai mươi năm qua để sắp xếp ra một bàn cờ, là vì để giẫm toàn bộ Phương Bắc ở dưới chân?
Trong lòng Trần Hùng cảm thấy hơi rối, anh cảm giác chuyện này càng ngày càng trở nên mờ mịt.
Mặc dù lúc này Liễu Hồng Ngọc đang cuống cuồng cả lên nhưng cô ấy cũng không khiến Trần Hùng phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Bởi vì Liễu Hồng Ngọc rất hiểu tính cách của Trần Hùng, hiểu rằng nếu chủ nhân của mình có làm hay đưa ra bất cứ quyết định nào thì cũng đã có suy nghĩ riêng của anh rồi.
“Thủ lĩnh, ông Ương đã tỉnh rồi ạ!”
Đúng lúc này, đột nhiên Lưu Trọng chạy về phía này, nói với Trần Hùng.
“Ừ.”
Trần Hùng gật nhẹ, sau đó quay người lại nói với Liễu Hồng Ngọc: “Cô lập tức đến tổng bộ Thanh Cảnh Môn Phương Bắc rồi tìm môn chủ Truy Phong, nói là tôi để cô đến tìm anh ta thì anh ta sẽ phối hợp với cô.”
“Nhưng Liễu Hồng Ngọc à, bây giờ tôi chỉ có thể đảm bảo cho cô đưa được cha mẹ cô ra khỏi nhà họ Liễu, còn tất cả những chuyện khác, tôi không bảo đảm được.”
Liễu Hồng Ngọc sửng sốt mấy giây, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, nói: “Cảm ơn chủ nhân.”
“Đi đi.”
Trần Hùng phẩy tay một cái: “Đến lúc đó mà cô không còn nơi nào để đi, đưa người đến chỗ này của tôi.”
“Vâng!”
Liễu Hồng Ngọc không nhiều lời, vội vã quay người rời đi.
Sau khi Liễu Hồng Ngọc rời đi, Trần Hùng lên tầng trước, rồi đi đến phòng của Hạng Ương.
“Ông Ương, ông cảm thấy thế nào rồi?”
Anh bước tới trước mặt của Hạng Ương, vội vàng bắt mạch cho ông ấy rồi hỏi han.
Lúc này trông Hạng Ương đã đỡ hơn khá nhiều rồi, nhưng giọng nói vẫn còn yếu ớt, nói: “Trần Hùng, thời gian không còn nhiều nữa rồi. Bây giờ ông cần một câu trả lời chính xác từ cháu.”