Vừa cúp điện thoại thì Triệu Văn Tuấn cùng Nhạc Trường đẩy cửa bước vào.
Tuy rằng hắn và Trương Văn Long không thuộc về cùng một phạm vi nhưng cả hai bên đều là người không khác gì quan chức cấp cao hiển quý bậc nhất của thành phố Bình Minh, danh vọng có điểm tương hỗ lẫn nhau nên nhất định phải biết qua nhau.
Khi Triệu Văn Tuấn bước vào, Trương Văn Long cũng không đứng dậy chào hỏi mà vẫn chỉ ngồi đó uống trà.
Triệu Văn Tuấn cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, hắn có địa vị rất cao trong thế giới ngầm ở thành phố Bình Minh, còn Trương Văn Long lại có địa vị rất cao ngoài ánh sáng.
Nếu là đến để ‘hưng sư vấn tội’, thì không cần người ta cũng phải tươi cười đón chào!
Phía sau, Nhạc Trường kéo ra một cái ghế cho Triệu Văn Tuấn ngồi, Trương Văn Long đặt tách trà xuống, nhìn về phía Triệu Văn Tuấn: “Anh Văn Tuấn muốn uống cái gì?” “Không khát!”
Triệu Văn Tuấn đáp một câu, đi thẳng vào vấn đề.
“Ông chủ Trương, ngày hôm qua cháu trai Hàn Vũ của tôi đã bị người khác làm cho tàn phế. Chắc hẳn là ông chủ Trương nên biết chuyện này rồi chứ?”
“Có nghe thấy.”
Triệu Văn Tuấn nhướng mày: “Chỉ là nghe thấy?”
“Hì hì, lúc đó tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hàn Vũ, nhưng tôi không tận mắt chứng kiến, đương nhiên là chỉ nghe thấy.”
Lông mày của Triệu Văn Tuấn càng nhíu lại chặt hơn: “Vậy là, ông chủ Trương, thì ra là ông thấy chết mà không cứu sao?”
Vẻ mặt Trương Văn Long thoáng chốc trở nên ảm đạm, ông lạnh lùng nói: “Cô Lâm Ngọc Ngân hiện là đối tác lớn nhất của chúng tôi ở thành phố Bình Minh.
Cô ấy mất tích. Gia đình cô ấy yêu cầu chúng tôi tìm tung tích của cô ấy thì có chuyện gì không ổn chứ? Hơn nữa sau khi người của tôi đến sân chơi đó, tôi cũng không biết rằng Hàn Vũ chính là người nhà của anh, lại còn muốn tấn công cô Lâm.
Chuyện này anh không thể trách tôi.”
Trong nội tâm của Triệu Văn Tuấn như có mây giông, nhưng mà hắn không biết sẽ phát tác ra như thế nào.
Quả thực, lý do của Trương Văn Long rất kín kẽ, vì vậy nên hắn không còn cớ gì để bắt bẻ.
“Trần Hùng đó, làm cho cháu tôi bị gãy xương toàn thân, tàn tật suốt đời, sống không bằng chết”.
“Nhà họ Hàn chúng tôi không thể không trả lại mối hận này, vậy thì ông chủ Trương, có phải hay không kế tiếp ông cũng có ý định đối đầu với nhà chúng tôi?”
Trương Văn Long uống một hơi hết sạch chén trà, cười lên ha hả lớn tiếng nói: “Anh Văn Tuấn, anh đang nói cái gì vậy?”
“Tập đoàn Ngọc Thanh và tôi chẳng qua chỉ là đối tác làm ăn. Tôi vẫn còn chưa đủ trình để cạnh tranh sống mái với nhà họ Hàng của anh và Ngọc Thanh.” “Tiếp theo anh thích làm gì thì làm, dù thế nào cũng đừng liên lụy đến tôi.”
Đôi lông mày cau có của Triệu Văn Tuấn dần dần giãn ra: “Có nghĩa là, ông Trương Văn Long không quan tâm đến chuyện sẽ xảy ra kế tiếp sao?”
“Quan tâm làm gì?”
“Hahaha.”
Triệu Văn Tuấn tươi cười đứng lên, cúi đầu chào Trương Văn Long: “Vậy thì ông chủ Trương, xin thứ lỗi vì đã quấy rầy!”
“Khách sáo rồi.”
Trương Văn Long cũng cúi về phía Triệu Văn Tuấn: “Nhưng mà Trần Hùng đó còn muốn tôi chuyển một câu tới anh Văn Tuấn.”
“Câu gì?”
“Anh ta nói, nếu như nhà họ Hàn các anh muốn báo thù, thì anh có thể đến Ngọc Thanh tìm anh ta.”
“Tuy nhiên, khi tới mang theo bao nhiêu người thì anh ta sẽ liền giết bấy nhiêu!”
Vừa nói ra lời này, không chỉ Triệu Văn Tuấn, mà cả Nhạc Trường ở phía sau cũng đều lạnh người.
Trong thành phố Bình Minh, đã nhiều năm nay không có ai dám nói lời gay gắt với hắn như vậy.
“Tốt rất tốt!”
Triệu Văn Tuấn thậm chí còn nói ra liên tục mấy câu tốt: “Thế thì làm phiền ông chủ Trương cũng chuyển cho tôi một lời tới Trần Hùng kial”
“Triệu Văn Tuấn tôi, muốn giết chết hết cả nhà anh ta!”
Triệu Văn Tuấn bước ra khỏi quán trà với Nhạc Trường theo sau.
Trên người hắn vẫn tồn tại một sát ý ác liệt.
Những năm gần đây, nhà họ Hàn ở thành phố Bình Minh càng ngày càng lớn mạnh đầy kiêu ngạo, Triệu Văn Tuấn ngoài sáng cũng hòa lẫn vào ‘Phong Sinh Thủy Khởi’ thật là đã nhiêu năm, không ai dám khiêu khích hắn như thế này.
“Có muốn tôi đi một chuyến không?” Nhạc Trường ở bên cạnh hỏi.
“Giết gà há phải dùng đến dao mổ trâu?”