Giờ phút này, Nhạc Trường cũng tức giận.
Anh ta gầm gừ một tiếng, một lực lượng khổng lồ bộc phát từ cơ thể anh ta, ban đầu Thẩm Đại Lực còn đang bám chặt lấy anh ta đột nhiên bật tung ra.
Anh ta nắm cổ Lưu Trọng và đấm mạnh vào bụng anh ta.
Bịch Lưu Trọng bị Nhạc Trường đấm mạnh, khiến anh ta chỉ cảm thấy ruột của mình như bị tan vụn, sau đó liền phun ra một ngụm máu lớn.
Tiếp đó lại một cú đấm khác xuất hiện, Lưu Trọng liền bay ra ngoài và nằm trên mặt đất.
Nước mưa rơi xuống liên tục quét qua người anh ta, trên người cũng có nhiều vết thương không ngừng rỉ máu ra.
Hầu hết người bình thường nếu như bị thương nặng như vậy thì sớm đã ngất đi rồi.
Nhưng Lưu Trọng vẫn đấu tranh như cũ.
Cố gắng gượng dậy khỏi mặt đất.
Một phút nghe có vẻ ngắn, nhưng nói lại dài như một thể kỷ đối với Lưu Trọng và Thẩm Đại Lực.
Trần Hùng nhìn thời gian trên điện thoại, đã qua năm giây.
Lưu Trọng vẫn đang cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, đó là điều mà một người bình thường không thể làm được.
Tuy nhiên, anh ta không hề bỏ cuộc.
Giây phút này, Lưu Trọng hoàn toàn khiến Trần Hùng phải nhìn anh ta bằng một ánh mắt hoàn toàn khác.
Ở phía bên kia, Nhạc Trường lật người túm lấy cánh tay của Thẩm Đại Lực.
Vặn mạnh một cái, khớp xương của cánh tay đó hoàn toàn bị chật khỏi khớp.
Sau đó là những nắm đấm đánh đến như mưa xối, liên tục đấm vào người Thẩm Đại Lực.
Bịch Bịch Bịch bịch bịch Nhạc Trường muốn quật ngã Thẩm Đại Lực xuống đất.
Nhưng lúc này cái thằng nhóc này lại giống như một con lật đật, cho dù Nhạc Trường có đấm ra sao thì cũng không ngã.
“Thần kinh sao?”
Trong mắt Nhạc Trường hiện lên tia sát ý vô tận.
Anh ta bật dậy, nắm chặt tay thành quyền, trên cánh tay anh ta hiện lên gân xanh dữ tợn.
“Vậy anh đi chết đi!”
Một cú đấm cực kỳ ác liệt gần như vắt kiệt toàn bộ sức lực của Nhạc Trường, vị trí của cú đòn đó chính là thái dương của Thẩm Đại Lực.
Nếu cú đấm này rơi xuống đúng vị trí đó thì Thẩm Đại Lực chắc chắn sẽ chết.
Trong tiềm thức, Thẩm Đại Lực đã nhận ra nguy hiểm đó.
Anh ta không có sức mạnh để né tránh, nhưng với một ý chí kiên cường đã giúp anh ta đứng yên tại chỗ.
Nếu bây giờ ngã xuống, có lẽ anh ta sẽ thoát khỏi kiếp nạn này.
Tuy nhiên, có một suy nghĩ đã mách bảo anh ta rằng anh ta không được gục ngã, dù có chết cũng không được gục ngã.
Gừ gừ gừ Cuối cùng, Thẩm Đại Lực gầm lên một tiếng như dã thú, tiếng gầm trong miệng anh ta giống như tiếng mà anh ta hét lên khi con bò húc anh ta.
Đúng như dự đoán khi nắm đấm đó còn cách gần nửa mét, Thẩm Đại Lực có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh bùng nổ.
Bịch Đầu óc của Thẩm Đại Lực bỗng chốc trống rỗng.
Tuy nhiên, anh ta không cảm thấy não mình nổ tung, như thể cú đấm của Nhạc Trường không trúng đầu anh ta.
Trần Hùng vẫn luôn đứng ở cổng lớn đếm từng giây không biết đã đến đây từ bao giờ.
Tại thời điểm Nhạc Trường bật lên thì Trần Hùng đã đến rồi.
Một cú đá bên hông cùng với đòn roi đánh vào bụng dưới của Nhạc Trường, sau đó Nhạc Trường bay ra ngoài như một quả đạn đại bác, khiến cho cửa kính đằng kia bị vỡ vụn.
Trần Hùng quay đầu lại nhìn Thẩm Đại Lực vẫn đứng bên cạnh anh.
Cách đó không xa, Lưu Trọng cuối cùng cũng nghiến răng đứng dậy, cố gắng không để bản thân ngã xuống.
Anh hít một hơi thật sâu và nói: “Đã qua một phút rồi!”