“Còn chưa.” Hoàng Phương trả lời.
“Không đến à?” Trần Hùng tính toán thời gian, nở nụ cười. Hoàng Phương nhận thấy điều gì đó, hỏi: “Anh Hùng, nếu gặp gỡ người như vậy thì xử lý kiểu gì?”
“Không vội.” Trần Hùng bình tĩnh đáp: “Mỗi người mỗi chí hướng, nhưng trên thế giới này không có thuốc hối hận để uống.”
Lúc này, chiếc xe pika đã chạy đến Bành Đại, bên trong lại vang lên tiếng đánh nhau ầm ĩ. Trần Hùng xuống xe, Hoàng Phương đi sau xách hai chiếc vali màu đen.
Cổng mở ra, trong Bành Đại, dưới ánh đèn leo lét, thành viên của Bành Đại đang triển khai một trận hỗn chiến với đám đấu khuyển.
“Dừng tay hết cho tôi.” Hoàng Phương hô to, mọi người đều đồng loạt dừng tay, nhìn sang bên phía cửa. Còn đám đấu khuyển thì vẫn vô cùng hung ác. Hoàng Phương lấy một cây dùi cui điện ấn nút mở, dùi cui điện lập tức vang lên tiếng điện giật roèn roẹt. Giống như tín hiệu nào đó, đám đấu khuyển thấy dùi cui điện thì đều kinh sợ lùi lại.
“Thầy.” Thẩm Đại Lực đi về phía Trần Hùng. Đến nay, anh ta đã hoàn toàn tiếp thu cách sống ở đây, hơn nữa vô cùng hưởng thụ. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Thẩm Đại Lực chẳng những khỏe mạnh hơn mà sức chiến đất cũng tăng vọt. Có thể nói trong một tháng chiến đấu sống còn ở Bành Đại, năng lực của anh ta đã tăng mạnh, ngang ngửa với nhiều năm trước.
“Được đấy.” Thấy thân thể như sắt thép của Thẩm Đại Lực, Trần Hùng hài lòng gật đầu. Sau đó anh đưa mắt nhìn người khác, bất kể là Lưu Trọng hay Tưởng Môn Thần đều có sự thay đổi khiến mình hài lòng. Ngay cả Hồ Điệp ban đầu tay trói gà không chặt cũng có thể thấy được một chút hung hãn từ trên người cô ấy. Hơn nữa Trần Hùng cũng rất kinh ngạc, anh cho rằng Hồ Điệp rất có khả năng sẽ chết ở Bành Đại. Nhưng không ngờ cô còn sống, chắc chắn là có tiềm lực rất lớn.
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì?
Không mau gọi anh Hùng đi.”
Thấy người trong Bành Đại đều nhìn chằm chằm Trần Hùng, nhưng không ai lên tiếng chào hỏi, Thẩm Đại Lực hơi phẫn nộ. Bây giờ anh ta vô cùng tôn kính Trần Hùng, thậm chí coi Trần Hùng là thần linh trong lòng mình, cho nên anh ta muốn những người khác trong Bành Đại cũng tôn trọng Trần Hùng như mình.
“Anh Hùng.”
“Anh Hùng…”
Tiếng chào vang lên trong Bành Đại, nhưng trừ Lưu Trọng, Hồ Điệp và Tưởng Môn Thần, những người khác đều lơ đềnh, cứ như thể không để mắt tới Trần Hùng. Thấy vậy, Thẩm Đại Lực giận tím mặt, Hoàng Phương cũng nhíu mày.
Những người này lúc trước đã rơi vào đường cùng, thậm chí bị buộc đi lên con đường chết. Là Trần Hùng cho họ cơ hội sống lại, cho nên họ phải biết ơn, chứ không phải là ngạo mạn và khinh thường như thế này.
Song Trần Hùng lại không tức giận, mà còn rất vui vẻ. Anh giương mắt nhìn lướt qua đám người này, nở nụ cười: “Có vẻ như các cậu đều không phục tôi?”