Bên dưới, cổng biệt thự số hai giữa sườn núi mở ra.
Bíp!
Cổng biệt thự số ba mở ra.
Bíp!
Cổng biệt thự số bốn mở ra.
Bíp bíp bíp!
Cổng mười ba biệt thự giữa sườn núi của núi Vọng Nguyệt đều được Trần Hùng mở ra. Nhà Trương Ánh và nhà Lưu Ánh Nguyệt đã khiếp sợ không nói nên lời. Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Thanh Dũng thậm chí quên mất mình đã về nhà bằng cách nào. Trên đường đi, trong óc họ chỉ toàn cảnh tượng Trần Hùng mở cổng mười ba căn biệt thự giữa sườn núi. Cả nhà Trương Ánh khi đó đã mướt mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Vừa về nhà, Lâm Ngọc Ngân lập tức kéo Trần Hùng vào phòng ngủ. Mãi tới lúc này, Lâm Ngọc Ngân vẫn còn tim đập thình thịch, cảnh tượng vừa rồi quá rúng động, khu vực đẹp nhất trong toàn bộ khu biệt thự núi Vọng Nguyệt, cổng của mười ba căn biệt thự đều mở ra, giàu đến mức mất hết nhân tính. “Trần Hùng, anh điên rồi hả? Cho dù anh muốn giúp mẹ chèn ép Trương Ánh thì cũng không cần phải điên cuồng như thế. Đó chính là mười ba căn biệt thự cao cấp nhất. Em biết anh giàu có, nhưng anh không cần lãng phí như thế.”
Lâm Ngọc Ngân cảm thấy mình sắp điên rồi. Hành động lần này của Trần Hùng khiến cô như được “mở rộng tầm mắt”. Trần Hùng lại lơ đễnh nhún vai, nói: “Chẳng qua là mười mấy căn biệt thự thôi, hơn 3500 tỷ, em cần gì phải kích động đến thế?”
Lâm Ngọc Ngân mở to mắt, ngẩn người. Hơn 3500 tỷ mà anh lại nói một cách bâng quơ như thế, anh cho rằng đây là giấy sao?
“Được rồi, đừng kinh ngạc nữa, dù gì cũng mua rồi, không có khả năng trả hàng, đúng không? Em kêu cha mẹ chuẩn bị đi, chọn ngày đẹp trời dọn qua đó. Còn những biệt thự khác, anh đã có kế hoạch hết rồi.”
Lâm Ngọc Ngân cả kinh: “Kế hoạch gì?”
Trần Hùng trả lời: “Bây giờ thì khó mà nói, nhưng không lâu sau, toàn bộ biệt thự ở núi Vọng Nguyệt có lẽ đều sẽ biến thành người của anh.”
Lâm Ngọc Ngân: “???”
Lâm Ngọc Ngân không hỏi Trần Hùng quá nhiều. Dù gì Trần Hùng cũng xài tiền của mình, hơn nữa ban đầu cô đã biết anh không phải là người thường, suy nghĩ và kế hoạch của anh không phải là Lâm Ngọc Ngân có thể suy xét. “Hôm nay Michelle gọi điện thoại cho em, nói là tuần lễ thời trang bên nước Ý sắp bắt đầu rồi.”
“Ừ.” Trần Hùng gật đầu: “Khi nào đi? Anh sẽ đi cùng em.”
“Hôm kia!”
Hôm sau, Lâm Ngọc Ngân gọi điện thoại bàn bạc với Michelle, sau đó đặt hai tấm vé máy bay đến nước Ý. Hôm sau nữa, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân cùng nhau lên máy bay đến Milan, nước Ý.
Milan của nước Ý được coi là kinh đô thời trang lớn nhất thế giới. Có thể đến đây tham dự tuần lễ thời trang là ước mơ của những nhà thiết kế thời trang trên toàn thế giới. Mỗi một nhà thiết kế đều ước ao tác phẩm của mình có thể tỏa sáng ở tuần lễ thời trang, được cả thế giới biết đến. Lâm Ngọc Ngân cũng ấp ủ giấc mơ đó. Tuy nhiên công ty của Lâm Ngọc Ngân không có nhãn hàng riêng, cho dù thành lập nhãn hiệu thì trong thời gian ngắn, Ngọc thanh cũng không có tư cách tham dự tuần lễ thời trang, cho nên lần này Lâm Ngọc Ngân dựa trên danh nghĩa Gucci, tới tuần lễ thời trang triển lãm tác phẩm của mình.
Lâm Ngọc Ngân tin rằng một ngày nào đó, cô có thể mang nhãn hiệu Ngọc Thanh tham dự các tuần lễ thời trang nổi tiếng thế giới.