Sau khi cúp điện thoại, cảm xúc của Trần Hùng vẫn không hề dao động.
“Ngọc Ngân, anh đến gia tộc Rossi một chuyến, em ở lại đây đi, anh sẽ về nhanh thôi.”
“Không được!”
Lâm Ngọc Ngân vội đứng dậy: “Trần Hùng, chuyện này rất nguy hiểm, em phải đi cùng anh.”
“Không, em không được đi, bởi vì lúc đó bên kia sẽ rất đẫm máu, anh sợ em không chiu nổi.”
Lâm Ngọc Ngân: “???”
“Nghe lời.” Trần Hùng bỗng ôm Lâm Ngọc Ngân, hôn lên má cô “Tên khon không biết trời cao đất rộng kia dám tơ tưởng em, vậy thì anh sẽ khiến ông ta phải trả giá đắt.”
“Trần Hùng, nhưng…”
“Em đừng lo, nước ngoài là địa bàn của anh cơ mà.” Sau đó, Trần Hùng lại dùng Skynet răng một mệnh lệnh, kế tiếp một mình lái xe đến trước cổng toa nhà Gucci. Alan và các lãnh đạo của Gucci đã sốt ruột đứng cho ngoài cổng. Cửa kinh hạ xuống, Alan lập tức đi đến chỗ Trần Hùng.
“Anh Hùng, gia tộc Rossi nói rõ muốn anh và cô Ngân cùng đến đó. Bây giờ lại chỉ có một mình anh, e rằng chuyện này sẽ rất khó giải quyết.”
Trần Hùng thàn nhiên nói: “Chi cần mình tôi là đủ.”
“Nhưng…”
“Ông còn lắm lời nữa thì tôi sẽ bỏ đi ngay bây giờ.” Trần Hùng nổi giận, Alan không dám nói thêm nửa câu, sau đó họ vội chuẩn bị lải xe cùng Trần Hùng đến trang viên Rossi.
Những người khác không cần thiết đi cùng, chỉ cần mình ông đi theo tôi là được.”
Alan ngẩn ra, nói: “Nhưng anh Hùng…”
“Ông sợ chết hả? Ông cũng biết rõ, nếu Rossi thật sự muốn đụng vào ông thì ông dẫn bao nhiêu người cũng vô ich. Đương nhiên, nếu ông cho rằng Michelle không đáng để ông đánh bạc tính mạng thì ông có thể không đi, một minh tôi đi là được.”
Alan giật mình một lát, sau đó mở cửa ghế sau: *Tôi với Michelle là bạn thân nhất, ông ấy con dược coi là thấy của tôi. Cho nên tôi sẵn sàng vì ông ấy dâng mạng sống của mình.”
Trần Hùng mim cười, khá là thưởng thức Alan. Hon nữa trên đường đi, khi nghe Alan kể cho dù chết, Michelle cũng không muốn khai báo mình và Lâm Ngọc Ngân, Trần Hùng càng thêm tôn kính Michelle.
Trang viên Rossi, vẫn ở bên cạnh bể bơi đỏ. Mặt trời dâng cao, nhưng chung quanh bể bơi lại tràn ngập càm giác lạnh lẽo. Hai mươi mấy tên áo đen đứng ngay ngắn chung anh bể bơi, những người này đểu là tay đầm do gia tộc Rossi bồi dưỡng. Bên kia, Cody Rossi nằm trên ghế tắm nắng hưởng thụ hai mỹ nữ tóc vàng massage, miệng ngậm xi gà. Bên cạnh ông ta còn có một chiếc cần cầu cỡ nhỏ. Trục cần cầu giờ ngay giữa bể bơi, Michelle thương tích đây mình bị treo ngược trên không trung, đã hấp hối. Thấy vậy, sắc mặt Alan lập tức âm trầm.
“Ngài Rossi, Michelle chính là bậc thầy thiết kế đức cao vọng trọng của nước Ý, ngài dám tra tấn ông ấy bằng thủ đoạn tàn khốc như thế! Tôi dám thể một khi chuyện này bị sáng tỏ thì gia tộc Rossi sẽ bị dư luận chi trích dữ dội.”
Alan vừa nói được một nửa thì mười mấy nòng súng sau lưng Cody Rossi đã nhắm về phía Trần Hùng và Alan. Alan lập tức câm miệng.
“Nói đi, ông nói tiếp đi.”
Alan câm như hến, không dám hó hé nửa lời.
“Rác rười!”
Cody Rossi khinh thường mằng Alan, sau đó quay sang nhìn Trần Hùng: “Người phụ nữ kia không đến à?”