“Chủ yếu vẫn là nhớ anh!”
Trần Hùng đấm lên ngực Huỳnh Khải: “Anh đúng là, tới đây thì cũng không cần bày trò như thế này, gia tộc Lửa Đen cũng bị anh kêu tới luôn.”
Huỳnh Khải cười phá lên, vội giới thiệu người đàn ông đeo vòng vàng cho Trần Hùng. Còn người cầm quyền của năm gia tộc khác ở Milan, Huỳnh Khải chẳng buồn nhìn họ. Thoạt nhìn hơi ngông cuồng, nhưng điện Đức Hoàng thực sự có bản lĩnh ngông cuồng. Đẳng cấp như năm gia tộc lớn chỉ có thể giao tiếp với tổng quản như Mạc Phong mà thôi, họ không có tư cách trò chuyện với thiên vương, thậm chí là điện chủ của điện Đức Hoàng.
“Kinley, người cầm quyền của dòng thứ gia tộc Lửa Đen ở Milan xin ra mắt điện chủ.”
“Ừ.” Trần Hùng chỉ khẽ gật đầu, không quá nhiệt tình. Huỳnh Khải nói: “Điện Đức Hoàng chúng ta có quan hệ không tồi với gia tộc Lửa Đen, cho nên tổng bộ của gia tộc Lửa Đen đã kêu Kinley đến đây.” Nói xong, Huỳnh Khải vỗ lên vai Kinley: “Gia tộc Rossi này đắc tội điện chủ, ông biết nên xử lý thế nào rồi đấy.”
Kinley nở nụ cười dữ tợn: “Tôi sẽ khiến thiên vương Huỳnh Khải và điện chủ Hùng hài lòng.”
Nói xong, Kinley bước về phía Cody Rossi. Lúc này Cody Rossi xụi lơ trên mặt đất như chó chết, thấy người này đến gần, ông ta hé miệng hấp hối.
“Mày giỏi lắm, ngay cả điện chủ điện Đức Hoàng cũng dám đắc tội. Mày có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ để chém” Cody Rossi thậm chí đã từ bỏ van xin tha thứ. Cả người đắm chìm trong tuyệt vọng. Ông ta không ngờ một thanh niên Vạn Hoa thoạt nhìn không có bối cảnh gì mà lại là điện chủ của điện Đức Hoàng, tổ chức đứng đầu thế giới, tương đương với người đứng trên đỉnh kim tự tháp. Kiếp trước Cody Rossi đã tạo bao nhiêu nghiệp thì kiếp này mới xui xẻo đến thế? Thực ra thì kiếp này ông ta cũng đã gây ra không ít nghiệp.
“Bắt hết người trong trang viên cho tao.” Kinley ra lệnh, sau đó một trăm thành viên của gia tộc Lửa Đen do ông ta dẫn đến đều lấy vũ khí, bắt đầu bắt người trong trang viên Rossi. Còn kế tiếp họ sẽ gặp phải vận mệnh như thế nào thì Trần Hùng không rảnh quan tâm. Đúng như ban đầu anh đã nói, Cody Rossi dám tơ tưởng Lâm Ngọc Ngân, vậy thì nhất định phải trả cái giá đắt nhaats.
Trần Hùng nhìn Mạc Phong nói: “Đưa ông Michelle và ông Alan về Gucci, họ là bạn của tôi.”
“Vâng.”
Nghe vậy, Michelle và Alan vô cùng phấn khởi. Có thể làm bạn với nhân vật đứng đầu thế giới như Trần Hùng là vinh hạnh của họ.
Sau đó, Trần Hùng lại nhìn người cầm quyền của năm gia tộc lớn: “Các ông tự giành sản nghiệp của gia tộc Rossi đi. Ai giành được là của người đó.”
Người cầm quyền của năm gia tộc lớn vừa mừng vừa sợ, vội vã gật đầu: “Cảm ơn ngài đã ban ân!”
“Đi thôi, đi gặp chị dâu của anh.”
Trần Hùng khoác lên vai Huỳnh Khải, hai người kề vai sát cánh rời đi, trông không giống nhân vật tầm cỡ chút nào.
Chỉ trong vòng một đêm, tin tức gia tộc Rossi – một trong sáu gia tộc lớn ở Milan đã sụp đổ nhanh chóng lan truyền khắp Milan, thậm chí là hơn nử: nước Ý. Hơn một trăm thành viên trung tâm của gia tộc Rossi đồng thời mất tích. Sản nghiệp của gia tộc này ở các thành phố khác trên nước Ý đều bị năm gia tộc lớn chia cắt thôn tính. Chỉ trong một đêm, gia tộc lâu đời sừng sững ở Milan mấy chục năm đã sụp đổ, hoàn toàn mai danh ẩn tích.