Bên phía biệt thự núi Vọng Nguyệt có thể dời đi bất cứ lúc nào, nhưng Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Thanh Dũng vẫn chưa hạ quyết tâm về điều đó.
Dù sao, biệt thự đó đối với bọn họ thực sự có chút áp lực.
Về vấn đề này, Trần Hùng không ép buộc, mọi việc đều phải cho cha mẹ vợ một quá trình thích ứng.
Vào ngày thứ hai sau khi trở về, Lâm Ngọc Ngân toàn tâm toàn ý tập trung vào công ty.
Còn Trần Hùng tiếp tục thực hiện lời hứa với Lâm Thanh Thảo, đón bé đi học mỗi ngày, đồng hành và chăm sóc cho bé!
Hơn nữa vài ngày tới, Lâm Thanh Thảo sẽ được nghỉ hè.
Lúc đó Trần Hùng quyết định đưa bé đi chơi thật vui để bù lại sự thiệt thòi bao năm qua cho bé.
Lúc này, tại một bến đò bỏ hoang từ lâu trong tỉnh!
Trăng tròn sáng tỏ, gió đêm thổi vi vu, đá lởm chởm trên mặt sông, lăn tăn gợn sóng.
Ở rìa bến tàu cây cối um tùm, vài chiếc ô tô màu đen có rèm che đậu lộn xộn ở đó.
Bên cạnh xe, có bảy tám người, một nam một nữ dẫn đầu.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi đen và một phụ nữ trẻ dáng dấp bình thường nhưng lại trang điểm vô cùng tỉ mỉ.
Người đàn ông trung niên tên là Lưu Khuê, là thành viên của tổ chức tình báo Phó gia ở tỉnh, chuyên liên lạc và thu thập thông tin cho Phó gia.
Còn người phụ nữ trẻ này là Phó Xuân Yến.
Mặc dù ban đêm gió thổi mát rượi, nhưng ở bến tàu vắng vẻ này rất nhiều muỗi.
Phó Xuân Yên sốt ruột đưa tay vỗ vỗ những con muỗi xung quanh, nói với Lưu Khuê bên cạnh: “Gần sáng rồi, sao những người đó còn chưa tới?”
Lưu Khuê ở bên cạnh vội vàng nói: “Cô chủ, nhóm người đó tới đây trái phép, vì vậy mới đi đường thủy, nên khó ước lượng được thời gian chính xác.”
“Nhưng chắc sẽ sớm thôi, sắp đến rồi.”
“Có điều thưa cô chủ, chủ nhân đã ra lệnh, bây giờ là thời kỳ quan trọng, cô không được phép làm bất cứ điều gì đối với thành phố Thanh.” %3D “Ông thật sự suy nghĩ kỹ chưa?”
Khuôn mặt Phó Xuân Yến ngay lập tức trầm xuống, nói: “Lưu Khuê, đây không phải là điều các ông nên cân nhắc.”
“Hơn nữa, chính ông vỗ ngực cam đoan với tôi nhóm người này rất mạnh sẽ không có vấn đề gì, cho nên tôi mới đồng ý để ông liên hệ với bọn họ.”
“Ông nên biết rằng trong tay Trần Hùng có một nhóm người điên. Lần trước đám người Hoàng Long đã bị đánh bại bởi đám điên khùng đó.” Lưu Khuê tự tin cười và nói: “Thưa cô chủ, cô không cần phải lo lắng về điều này.”
“Những người này không phải có tiền thì có thể mới đến được đâu.”
“Nói cho cùng chúng ta cũng gặp may. Họ có vẻ đang có đụng chạm gì với bên Trần Hùng, nên mới đồng ý nhận nhiệm vụ của chúng ta.”
“Chỉ là thù lao thực sự quá cao.”
“Số tiền này, bọn họ coi như kiếm thêm, bởi vì cho dù chúng ta không tìm đến họ, thì bọn họ cũng sẽ tìm Trần Hùng.”
Phù Xuân Yến cười lạnh nói: “Trần Hùng, anh ta nhất định phải chết trong tay của tôi.”
“Cho nên, đám người người này, phải là do tôi sai khiến chúng đi giết Trần Hùng.”
“Tôi Phó Xuân Yên từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu thua thiệt nhiều như vậy. Cục tức này tôi nuốt không trôi”
“Nếu nhóm người này thực sự mạnh như lời ông nói, đến lúc đó có thể được chiêu mộ bọn họ về để giúp Phó gia hoàn thành chuyện đại sự tỉnh thành đó.’ Sắc mặt của Lưu Khuê đột nhiên thay đổi.
Phó Xuân Yến thực sự muốn mời những người này, làm sao có thể?
Tầm nhìn của bọn họ không nằm ở