Sáu người, năm nam một nữ, tất cả đều mặc đồ đen.
Bốn người trong số họ là khuôn mặt người phương Đông, người còn lại là một người đàn ông da đen và một phụ nữ nước ngoài đánh mắt, son môi màu đen.
Có một sự khốc liệt trên thân sáu người.
Kiểu người đã thực sự trải qua mưa bom bão đạn, chui ra khỏi đống xác chết mới có hơi thở trong người như vậy.
Tất cả mọi người đều rất cường tráng, ngay cả nữ nhân ngoại quốc dường như cũng cho người ta cảm giác đẹp đẽ mạnh mẽ.
Người đứng đầu là một người đàn ông có vẻ ngoài ba mươi tuổi.
Hắn ta có thân hình cao ngất, trên tay đeo một chiếc nhẫn kim cương rất lớn.
Khuôn mặt sắc bén như đao, đôi mắt rất đen, giống như hai viên bảo thạch đen khảm lên vậy. Tên hắn ta là Minh Thành, một trong sáu vị tướng của Bóng Đêm.
“Cuối cùng cũng đến.”
Người phụ nữ nước ngoài bên cạnh Minh Thành thở dài: “Thật muốn ngủ một giấc.”
“Hoa Hồng Đen, đừng phàn nàn nhiều như vậy.”
“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có thể ngủ tùy thích.”
Ở đằng kia, người đánh cá run rẩy bước qua đây, theo sau là hai thủy thủ.
“Mấy ông chủ, đã tới điểm đến, tỉnh Tam Giang.”
“Bên bến tàu, tôi đã tiến hành liên lạc tín hiệu với bên người đón, bọn họ đang chờ các vị ở bên kia.”
“Ừ.”
Minh Thanh khẽ gật đầu, người áo đen bên cạnh đưa một chiếc vali vào tay người đánh cá.
Người đánh cá mở chiếc vali, trong đó có hơn mấy chục triệu.
“Cảm ơn mấy ông chủ.”
“Ba ngày sau, vẫn chỗ này, thời gian này, đợi chúng tôi.”
Minh Thành nói.
“Vâng ông chủ!”
Một nhóm sáu người lên boong thuyền đánh cá, gió sông thổi qua, rất mát mẻ.
Minh Thành nhìn bến tàu cách đó không xa, ra lệnh: “Đi, lên bờ.”
Mọi người lần lượt gật đầu, liền thấy nhóm người khẽ cong người, từ boong thuyền phóng đi. Lập tức có vẻ như chiếc thuyền đánh cá bị chìm xuống một trận.
Vù vù vù.
Cách bảy tám mét so với bờ biển, sáu bóng người giống như linh dương nhảy vọt trực tiếp từ boong thuyền xuống cầu tàu đối diện.
Bên này, đám người Phó Xuân Yến đã hơi giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhóm người này thực sự có chút năng lực, nhưng không thể hiện được điều gì.
Cao thủ của Phó gia bọn họ, cũng có thể đạt được cấp độ này, đây cùng lắm được xem như cực hạn chạy giỏi một chút mà thôi.
“Minh Thành tiên sinh, chào mừng anh đến tỉnh Tam Giang Vạn Họa của chúng tôi.”
Lưu Khuê không dám lơ là đoàn người, lập tức chào hỏi.
“Để tôi giới thiệu, đây là cô chủ Phó Xuân Yến của chúng tôi.”
“Lần này, cô chủ của chúng tôi đặc biệt mời các vị đến đây.”
Minh Thành ngước nhìn Phó Xuân Yến, nhưng không có phản ứng gì tiếp theo.
Toàn thân hắn ta trần đầy đầy kiêu ngạo và lãnh đạm, như thể một vị hoàng đế cao cao tại thương.
Phản ứng lạnh lùng của Minh Thành khiến Phó Xuân Yến cảm thấy rất khó chịu.
Từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám không để ý đến cô như Minh Thành.
Phía sau cô, Độc Lang đứng lên trước, giọng điệu tràn đầy kiêu ngạo: “Nhìn thấy cô chủ của chúng tôi, đến một tiếng chào hỏi cũng không có?”
“Anh đây có hơi không được lịch sự đúng không?”