Mà là để đối phó với người thân ở thành phố Bình Minh của anh.
Hơn nữa Trần Hùng đã đoán trước được rằng chắc chắn Minh Thành sẽ không giết người thân của mình ngay mà sẽ hành hạ họ một cách dã man nhất và lâu dài nhất.
Chừng nào những người thân của Trần Hùng còn đau khổ, thì Trần Hùng cũng sẽ tiếp tục chìm trong đau khổ.
Cái đau khổ này là sa đọa.
Với những gì Minh Thành nói vừa rồi, mục đích chính của bọn hắn căn bản không phải nhiệm vụ này.
Bọn hắn không thể giết Trần Hùng, và bọn hắn thậm chí còn không có kế hoạch giết anh.
Nhưng bọn hắn muốn tiêu diệt ý chí của Trần Hùng!
Điệu hồ ly sơn, giương đông kích tây, hoạt động bí mật.
Thủ đoạn tưởng chừng như đơn giản lại thực hiện hoàn mỹ đến ba lần, khiến Trần Hùng không thể đề phòng. Khi anh phản ứng lại thì đã quá muộn.
Trần Hùng một bên lái xe, bên còn lại lấy điện thoại di động ra và bấm số của Ngọc Ngân.
Điện thoại được kết nối, giọng nói của Ngọc Ngân vang lên từ đầu dây bên kia: “Có chuyện gì vậy, Trần Hùng?”
Ngọc Ngân vẫn ổn!
Trần Hùng vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây sau, thần kinh lại thắt lại. “Hôm nay Thanh Thảo được nghỉ đúng không?”
“À, vâng.” Lâm Ngọc Ngân đáp:”Nửa đêm qua anh đi ra ngoài. Hôm nay là mẹ chăm sóc Thanh Thảo. Trần Hùng, có chuyện gì vậy?”
Trần Hùng phụp một tiếng cúp điện thoại.
Đây là lần đầu tiên anh cúp điện thoại của Ngọc Ngân trước khi anh nói xong.
Sau đó, anh lại gọi cho Lưu Ánh Nguyệt!
Cùng lúc đó, tại cửa nhà trẻ Từ Kim Hương.
Thanh Thảo vui vẻ bước ra khỏi trường mẫu giáo với chiếc cặp nhỏ trên lưng, một cây kẹo mút lớn và một tờ giấy kiểm tra trên tay.
“Bà ơi.”
Nhìn thấy Lưu Ánh Nguyệt đang đợi ở cửa, Lâm Thanh Thảo chạy về phía bà ấy đầu tiên.
“Bé con chồng trước, bài kiểm tra thế nào rồi?” Lưu Ánh Nguyệt cười hỏi.
Thanh Thảo vui vẻ giơ tờ giấy kiểm tra trước mặt Lưu Ánh Nguyệt, và nói: “Bà ơi, mười câu số học của con đều đúng, và con được 100 điểm.”
“Cô giáo thưởng cho con một cây kẹo mút lớn.”
Lưu Ánh Nguyệt cười nắm lấy tay Thanh Thảo: “Con thật tuyệt vời, bé con chồng trước.”
Thanh Thảo lầm bầm hai tiếng và nói, “Bà ngoại đã hứa với Thanh Thảo rằng sau khi con đạt 100 điểm trong kỳ thi, bà không được gọi con là con chồng trước nữa.”
“Ba ba nói rằng con chồng trước là một cái tên không hay.”
Lưu Ánh Nguyệt cười ha hả nói: “Tốt, tốt, sau này bà ngoại sẽ không kêu con là con chồng trước nữa, gọi con là bảo bối.”
Sau đó Lưu Ánh Nguyệt đưa Thanh Thảo về nhà. Tuy nhiên, đúng lúc này, một chiếc Porsche màu đen lao vùn vụt đến và dừng lại bên cạnh Ánh Nguyệt và Thanh Thảo.
Cửa xe mở ra, một thiếu nữ dáng vẻ xinh đẹp, ăn mặc quý phái từ băng ghế sau bước ra, đó là Phó Xuân Yến.
Theo sau cô là hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen.
“Lâm Thanh Thảo có đúng không, chị là bằng hữu của ba con.”
Phó Xuân Yến nhìn Thanh Thảo với nụ cười rất phấn khích.
Sau đó cô định bước tới cầm tay Lâm Thanh Thảo, nhưng bé lại vô thức trốn sau lưng Lưu Ánh Nguyệt.
“Cô là ai?” Lưu Ánh Nguyệt cảnh giác hỏi.
Phó Xuân Yến trả lời: “Tôi là bạn của Trần Hùng, và anh ấy nhờ tôi gửi vài thứ cho con gái anh ấy”.
Nói xong, Phó Xuân Yến mỉm cười và lấy ra một cái chai sứ nhỏ màu đen, cái mà Minh Thành đã đưa cho cô trước đó.
“Thanh Thảo, chị cho em kẹo nhé?”
Lưu Ánh Nguyệt nhận ra có điều gì đó không ổn, liền kéo Thanh Thảo chạy.
Tuy nhiên, hai người đàn ông cao lớn đứng sau Phó Xuân Yến ngay lập tức bắt được bà. Sau đó, Phó Xuân Yến cũng nắm lấy Thanh Thảo, kẹp chặt miệng cô, mở chai sứ và nhét vào miệng cô một viên thuốc màu đen.