“Sắp ba tiếng đồng hồ rồi. Dì Anh à, bây giờ dì cảm thấy thế nào?”
“Cũng không còn đau nữa, phẫu thuật sao rồi?”
“Rất thành công, đã hoàn thành rồi.”
Trần Hùng thở dài một hơi, sau đó đứng lên, cầm khăn tay đặt ở bên cạnh, lau mồ hôi trên trán của mình.
Phẫu thuật hơn ba tiếng, Trần Hùng thực sự cũng tiêu hao không ít tinh lực. Phẫu thuật lần này, cũng không phải có thể hoàn thành một cách dễ dàng như vậy.
Ngoại trừ cần y thuật tinh xảo của Trần Hùng, sự phối hợp của Phương Anh, cũng là mấu chốt quan trọng không kém.
Trần Hùng giơ ngón tay cái với Phương Anh: “Thời xưa có Quan Công cạo xương chữa thương, bây giờ có dì Anh mổ bụng moi ruột.”
“Trần Hùng con thực sự rất ít khi khâm phục một người nào đó. Dì Anh xem như là một trong số đó.”
“Nữ trung hào kiệt.”
“Ha ha.”
Phương Anh thế mà lại ha ha nở nụ cười: “Vậy Hùng à, bệnh này của dì có thể khỏi hẳn không?”
“Có thể “
Trần Hùng trả lời một cách vô cùng chắc chắn: “Đoạn ruột bị hư đã được lấy ra, chờ sau khi chứng viêm được thuyên giảm, lại phối hợp với đơn thuốc mà con kế cho dì, nửa năm sẽ có thể khỏi hẳn.”
“Về bệnh xơ gan kia của dì, bây giờ vẫn còn trong giai đoạn đầu, muốn trị liệu cũng không phải là việc khó khăn gì.”
“Nhiều nhất là một năm, dì Anh sẽ có thể khỏe mạnh như rồng như hổ.”
Phương Anh thở dài một hơi, cười vui vẻ: “Hùng, thực sự rất cảm ơn con.”
“Thật ra không phải dì sợ chết, chỉ là không muốn khiến cho chồng của dì phải đau khổ.”
“Con hiểu mà.” Trần Hùng đi đến giúp Phương Anh đắp chăn xong mới mở miệng nói: “Vừa làm xong giải phẫu, mấy ngày nay dì đừng xuống giường, cũng đừng cử động mạnh, nghỉ ngơi thật tốt.”
“Chuyện lớn đã xong, con muốn đi lấy bông sen vàng bảy cánh cứu con gái của mình, tạm biệt.”
“Hùng, nếu như con có thời gian rảnh, có thể đến thăm dì Anh không?”
“Hoặc là con ghi lại địa chỉ cho dì đi. Chờ khi dì khỏe lại, dì sẽ đến tìm con.”
Trần Hùng cười cười, nói: “Tỉnh Tam Giang, thành phố Bình Minh.”
Nói xong, Trần Hùng quay người, đẩy cửa đi ra ngoài. Đám người Viễn Trọng Chi và Hoa Niên vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài. Hơn ba tiếng đồng hồ, bọn họ vẫn luôn chịu đựng đủ loại dày vò, “Tiểu tiên sinh, phẫu thuật thế nào rồi?”
Trần Hùng trả lời: “Rất thành công, nhưng mà hai ngày này, tốt nhất mọi người đừng đến làm phiền bà ấy. Bà ấy cần nghỉ ngơi.”
Lời này vừa nói ra, Viễn Trọng Chi thực sự kích động đến mức nước mắt cũng sắp rơi ra rồi.
Xém chút nữa ông ấy đã quỳ xuống trước mặt của Trần Hùng. Nhưng mà, Trần Hùng đã kịp ngăn ông lại.
“Tôi chỉ cần bông sen vàng bảy cánh.” Hoa Niên thì đi vào phòng, đơn giản quan sát một chút tình trạng của Phương Anh. Sau đó, ông ta lại nhỏ giọng nói vài câu với Phương Anh. Sau khi ông ta đi ra lại rồi đóng cửa.
Cả người của Hoa Niên cũng trở nên vô cùng kích động, trực tiếp nói là kỳ tích.
Hoa Niên rất cung kính hai tay dâng bông sen vàng bảy cánh. Đừng nhìn thấy ông ta lớn tuổi hơn Trần Hùng, nhưng lúc này nhất cử nhất động của ông ta, hoàn toàn đều là tư thế của vãn bối.
Trần Hùng tiếp nhận bông sen vàng bảy cánh, đặt ở chóp mũi ngửi. Trong chớp nhoáng này, trong lòng của anh cũng vô cùng kích động.
Xem như đã tìm ra được bông sen vàng bảy cánh.
Nhanh chóng, Trần Hùng cũng không muốn ở lại chỗ này thêm nữa, quay người muốn rời đi.
“Anh bạn xin dừng bước.”
Nhưng mà, Hoa Niên lại vội vàng gọi Trần Hùng lại.
Trần Hùng nhướng mày, xoay người nói: “Đơn thuốc để dì Phương Anh dùng tôi đã để ở trên bàn. Ông còn có việc gì sao?”
Không ngờ Hoa Niên lại rất kích động, toàn thân run rẩy, “bịch” một tiếng, quỳ gối trước mặt của Trần Hùng: “Tôi là Hoa Niên, ở đây quỳ gối trước mặt của tiểu tiên sinh, hi vọng bái tiểu tiên sinh làm thầy.”
Cảnh tượng này nếu để cho những lão trung y của hội Trung y Vạn Hoa học nhìn thấy, sợ là sẽ kinh hãi đến rớt cả răng.
Đây chính là truyền nhân của Hoa thị, là giáo sư vinh dự của hội Trung y Vạn Hoa học và hội yêu sách Ông ta, bây giờ thế mà lại quỳ xuống bái sư với một thanh niên chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Chuyện này, nói đùa cái gì vậy?