“Phó đại tiểu thư thật đúng là xa xỉ. Một người thế mà có thể ăn nhiều như vậy.”
Giọng nói âm trầm của Trần Hùng vang lên, trong giọng nói xen lẫn một tia trêu chọc.
“Trần Hùng!”
Sắc mặt của Phó Xuân Yến ngưng trọng, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Vốn dĩ cô ta không nghĩ tới Trần Hùng thế mà lại có lá gan lớn như vậy, dám trực tiếp xông vào biệt thự của cô ta.
Trần Hùng mỉm cười, nói: “Phó đại tiểu thư thế mà còn nhớ rõ tôi à, thật vinh hạnh.”
“Vậy mục đích hôm nay tôi đến tìm cô, hẳn là cô cũng rất rõ ràng nhỉ.”
“Mối nợ cô hạ độc con gái của tôi, hôm nay chúng ta tính toán cho rõ ràng đi.”
Phó Xuân Yến buông đôi đũa trong tay xuống, cả khuôn mặt đều trở nên lạnh lẽo: “A, Trần Hùng, anh đây là đến tìm tôi hỏi tội sao?”
“Anh là cái thá gì, dám đến địa bàn của Phó Xuân Yến tôi giương oai. Anh là chán sống rồi à?”
Giọng nói của Phó Xuân Yến uy nghiêm, đáng sợ, tràn ngập một cỗ bá đạo, tựa như vốn dĩ không hề để Trần Hùng vào mắt.
Lúc này Thẩm Đại Lực bỗng nổi trận lôi đình: “Ngu ngốc, nói chuyện với sư phụ của tôi thì nên khách sáo một chút.”
Vừa dứt lời, Thẩm Đại Lực một quyền đập vào vách tường phía bên cạnh.
“Bốp” một tiếng, vách tường kia đã bị hắn đấm đến nứt ra.
Con người của Phó Xuân Yến có chút co rụt lại, hơi kinh hãi thực lực của Thẩm Đại Lực. Nhưng mà, nơi này là địa bàn của cô ta, cô ta không chút nào hoảng sợ.
“Trần Hùng, Thiên Đường có lối, Địa Ngục không cửa, đã tới rồi, vậy thì để mạng lại đi.”
“Người đâu.” Chỉ nghe thấy Phó Xuân Yến hô to một tiếng, bên ngoài biệt thự, lập tức có một đám vệ sĩ áo đen vọt vào.
Trong tay mỗi người đều cầm hàng nóng, hoặc là súy côn, hoặc là chủy thủ!
Hơn nữa nhìn khí chất của những người này, tất cả đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tuyệt đối không phải đảm lưu manh chợ búa có thể so sánh được.
Gia tộc lớn ở tỉnh thành giống như Phó gia, cho dù là trong tối hay ngoài sáng, đều gây thù chuốc oán không ít Cho nên, vì phòng ngừa đối thủ phải người ám sát đánh lén, trong nhà của dòng chính trong những gia tộc lớn như thế này, từ trước đến nay đều sẽ có không ít vệ sĩ bảo vệ.
Ngoại trừ những tên vệ sĩ này, thậm chí xung quanh nơi này, còn ẩn giấu rất nhiều cao thủ mà Phó gia bỏ ra nhiều tiền nuôi để nuôi dưỡng.
Trần Hùng lười nói nhiều, không hề đặt những tên vệ sĩ này vào mắt, đã dậm chân đi về phía của Phó Xuân Yến.
Mà Lưu Trọng và Thẩm Đại Lực lại sớm đã là thượng cẳng tay, hạ cẳng chân.
Lâm Thanh Thảo bị Phó Xuân Yến cho uống thuốc độc, không chỉ là cục tức không thể nuốt trôi của cả gia đình Trần Hùng.
Lưu Trọng và Thẩm Đại Lực cũng vô cùng phẫn nộ.
Đặc biệt là Lưu Trọng, trước đó hai ngày, anh ta đã muốn đến Phó gia để trả thù rồi. Sau đó, vẫn là Hoàng Phương ngăn anh ta lại, nói Trần Hùng tự có sắp xếp. Lâm Thanh Thảo chính là đứa cháu gái mà Lưu Trọng anh yêu thương nhất.
Không hề nói nhảm thêm câu nào, hai người Lưu Trọng và Thẩm Đại Lực hét to một tiếng, sau lưng chỉ còn một đạo tàn ảnh, xông đến đám vệ sĩ của Phó gia “Bốp, bốp, bốp”
Tiếng đánh đấm trầm thấp vang lên trong không gian, xen lẫn thành một khúc ma chú đặc sắc, bao phủ khắp không gian của Phó gia Bằng sức chiến đầu lúc này của Thẩm Đại Lực và Lưu Trọng, những tên vệ sĩ của Phó gia này không phải là đối thủ của họ. Chỉ trong vài hơi thở, gần một phần ba đảm vệ sĩ này đã nằm bò trên mặt đất.
“Cái này, làm sao có thể chứ?”
Mới vừa rồi Phó Xuân Yến còn tràn đầy tự tin như bị dội cho một chậu nước lạnh. Hai người mà Trần Hùng mang đến kia, rốt cuộc là thứ quái vật gì vậy?
Những người vệ sĩ này, đều là những cao thủ mà Phó gia họ đã bỏ ra rất nhiều tiền mới mời đến được. Tại sao lại ở trước mặt hai người này, lại không chịu nổi một đòn chứ?
Trần Hùng tiếp tục đi về phía của Phó Xuân Yến. Ý muốn giết người đã dần hiện rõ trên người của anh.
Giờ khắc này, Phó Xuân Yến đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.
Giống như nhìn thấy Tử Thần đang cầm theo lưỡi hái, từng bước, từng bước đi về phía của cô ta.