Một người thông minh như Hà Thái Trung chỉ qua vài câu nói ngắn gọn của Lâm Tú Minh, ông ta đã đoán được vị trí của Lâm Ngọc Ngân trong nhà họ Lâm là như thế nào.
Dường như đôi bên không hòa hợp cho lắm.
Hà Thái Trung đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, lần này ông ta đến đây, nhưng là đặc biệt đến xin lỗi vợ của Trần Hùng là Lâm Ngọc Ngân.
Nhưng không ngờ rằng Lâm Tú Minh này lại nói Lâm Ngọc Ngân là người đàn bà để tiện, bản hợp đồng này còn có thể để cô ta ký hay sao đây?
“Cô Minh, tôi đột nhiên nhận thấy có một số điều khoản trong hợp đồng này không hợp lý lắm. Bây giờ tôi phải quay về nhà xem xét lại đã.”
Hà Thái Trung cướp lại bản hợp đồng, quay người rời đi mà không một câu chào tạm biệt.
Trong nhà khách nhà họ Lâm đột nhiên rơi vào khoảng không im lặng.
Tất cả mọi người đều không phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra, làm sao vừa rồi mọi chuyện vẫn còn ổn mà đột nhiên đã trở thành như thế này rồi?
“Chủ tịch Trung… Chủ tịch Trung là có ý gì vậy chứ, không phải mọi chuyện đã thương lượng xong xuôi rồi sao?”
Một nhóm người nhà họ Lâm vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo ông ta, nhưng Hà Thái Trung sớm đã lên xe rời đi rồi.
“Tú Minh, chuyện gì đang xảy ra vậy, chủ tịch Trung là có ý gì vậy chứ?”
“Không phải bên Gia Bảo đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi sao, hợp đồng này cũng đã được soạn thảo mang đến đây rồi, tại sao lại không ký nữa vậy?”
Một nhóm người nhà họ Lâm không ngừng hướng về phía Lâm Tú Minh đặt câu hỏi.
Lâm Tú Minh cũng không thể giải thích được chuyện gì đang xảy ra, nhưng rất nhanh chóng cô ta đã phản ứng lại.
“Cháu biết rồi.”
“Cháu biết gì rồi Tú Minh?”
Lâm Tú Minh vội vàng nói: “Khi ký hợp đồng vừa nãy, chủ tịch Trung không ngừng hỏi về Lâm Ngọc Ngân. Ông ta chắc chắn đã nghĩ rằng Lâm Ngọc Ngân mới là bạn gái của Gia Bảo.”
“Ông ta chắc chắn đã hiểu lầm việc này rồi và nghĩ con là kẻ mạo danh.”
Người nhà họ Lâm đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, Lâm Danh Sơn vội vàng nói: “Tú Minh, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, chúng ta nhanh chóng đi gọi Ngọc Ngân trở về đi?”
Lâm Tú Minh cười nói: “Ông nội, Lâm Ngọc Ngân là thá gì chứ, tại sao chúng ta phải mời cô ta đến chứ? Ông như vậy có phải là hồ đồ rồi hay không?”
“Chỉ cần ngày mai cháu gọi Gia Bảo cùng đến tập đoàn Hồng Vân, vậy không phải hợp đồng này được ký kết rồi hay sao?”
Lâm Danh Sơn vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, cháu nói đúng, vậy thì cháu nên gọi cho Gia Bảo càng sớm càng tốt, nhờ cậu ấy sáng mai cùng cháu đến Tập đoàn Hồng Vân một chuyến.”
“Chúng ta nhất định phải ký được bản hợp đồng này với nhà họ Hà.”
“Ông nội đừng lo lắng, chắc là không sao đầu.”
Buổi tối hôm đó, Lâm Tú Minh đã giải thích tình hình cụ thể với Trương Gia Bảo qua điện thoại.
Trương Gia Bảo nghe xong thì ngẩn người ra, bởi vì cha anh ta căn bản là chưa từng đi gặp Hà Thái Trung, tại sao đột nhiên Hà Thái Trung giữ thể diện cho nhà họ Trương bọn họ được cơ chứ?
Nhưng Trương Gia Bảo đã quen với sự tự tin của mình, anh ta còn nghĩ rằng nhà họ Trương bây giờ đã có tiếng ở Thành phố Bình Minh, ngay cả Hồng Vân
cũng phải nhìn mặt nhà họ Trương anh ta mà sống.
Vì vậy, lúc đó anh ta đã lập tức đồng ý ngày mai sẽ đến tập đoàn Hồng Vân ký hợp đồng cùng với Lâm Tú Minh.
Sáng hôm sau, Lâm Tú Minh và Trương Gia Bảo cùng nhau đến văn phòng của chủ tịch tập đoàn Hồng Vân.
“Tại sao lại là cô vậy?”
Khi Hà Thái Trung gặp lại Lâm Tú Minh, ông ta không còn lịch sự như ngày hôm qua nữa.
Lâm Tú Minh vội vàng nói: “Chủ tịch Trung, tôi đặc biệt đến đây là muốn ký hợp đồng với bên công ty ngài.”
“Tôi nghĩ hôm qua chắc chủ tịch Trung đã hiểu lầm rồi. Thực ra, tôi mới là bạn gái của Trương Gia Bảo, không phải con đàn bà khốn nạn Lâm Ngọc Ngân kia đâu.”
“Chủ tịch Trung ông nhìn xem, hôm nay tôi đặc biệt dẫn Gia Bảo đến gặp ông.”
Hà Thái Trung: “???”