Tại câu lạc bộ, Phó Xuân Yến đã hơi say.
Đến thành phố Bình Minh, anh ta rất hài lòng với cách tiếp đón như hoàng đế mà Lý Minh đã sắp xếp cho anh ta.
Lúc này, rất nhiều mỹ nữ vây quanh anh ta, cùng nâng ly chúc mừng.
Phó Xuân Long kéo một trong những người đẹp ôm vào lòng và bắt đầu ve vãn.
Ở bên cạnh, Hoài Đăng đang ngồi như một người linh.
không biết có phải do tuổi tác đã cao không mà ông ta không thích nghi được với môi trường như này.
Ban đầu, vẫn có người đẹp sẽ đến tìm ông ta đề uống rượu và trò chuyện, nhưng nhìn thấy vẻ ngoài lạnh lùng của ông ta, những người phụ nữ xinh đẹp đó dẫn dẫn xa lánh.
Cuối cùng, tất cả các mỹ nữ đều vây quanh PhóXuân Long.
Nhưng Hoài Đăng có vẻ hơi lạc nhịp với mọi thứ ở “Chủ Hoài Đăng, chủ không thích chỗ này sao?”
“Hay chủ về khách sạn nghỉ ngơi trước đi?”
Nghĩ đến cảm xúc của Hoài Đăng, Phó Xuân Long ân cần hỏi han.
Tuy nhiên, Hoài Đăng đang cầm ly rượu trong tay, nhìn ngó xung quanh.
Ông ta vẫn im lặng không trả lời Phó Xuân Long.
Người đàn ông này luôn có một tính cách rất kỳ quặc, ít ai có thể đoán ra được suy nghĩ của ông ta.
“Cậu chủ Long, ông chủ này thật không thể hiểu noi.”
“Mặc kệ chủ ấy đi, nào, chúng ta tiếp tục “
Một cô gái trẻ trung và xinh đẹp đặt toàn bộ thân hình nóng bỏng của mình lên người Phó Xuân Long.
Cô biết xuất thân của Phó Xuân Long không tầm thường, vì vậy cô muốn thể hiện thật tốt trước mặt anh ta.
“Mẹ kiếp.”
Phó Xuân Long bất ngờ hát ly rượu vào mặt cô gái, dây.rối tát vào mặt cô ta.
“Cô là cái thả gì mà dám chế nhạo chủ Hoài Đăng của tôi”
Phó Xuân Long đột nhiên nổi giận, các mỹ nữ khác xung quanh đều im lặng.
Và cô gái vừa mở miệng liền sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
“Xin lỗi cậu chủ Long, tôi không có ý đó.”
“Me kiep.”
Phó Xuân Long cầm chai rượu ngoại bên cạnh, đập mạnh vào trán người đẹp này Nhưng vào lúc này, Hoài Đăng, người đang im lặng, đột ngột đứng lên.
“Đi thôi.”
Hoài Đăng nhìn Phó Xuân Long ở đẳng kia và lạnh lùng thốt ra một từ như vậy.
Sau đó ông ta nắm tay Phó Xuân Long và đi về phía cửa ra vào của câu lạc bộ.
Phó Xuân Long không hiểu, nghi ngờ hỏi: “Chú Hoài Đăng, chủ bị làm sao vậy?”
“Đang chơi vui vẻ, tại sao lại đi?”
“Nếu chủ không thích những cô gái này, chúng tacó thể đuổi bọn họ đi, chúng ta ngồi đây uống rượu”
Nói xong, Phó Xuân Long nhìn đồng hồ trên tay và nói: “Đã gần mười một giờ, Lý Minh chắc đã xử lý xong mọi việc “
“Tôi gọi điện hỏi anh ta Tuy nhiên, Hoài Đăng lắc đầu và nói: “Lý Minh bán đúng chúng ta rồi.”
“Cái gì?”
Về mặt Phó Xuân Long đột ngột thay đổi, anh ta vội vàng lắc đầu: “Chú Hoài Đăng, chủ có phải nhạy cảm quả không? Cho dù chủ cho Lý Minh một trăm lá gan, anh ta cũng không dám phản bội chúng ta?”
Hoài Đăng không đưa ra lời giải thích nào cho Phó Xuân Long.
Ông ta lại nắm lấy tay Phó Xuân Long và bước nhanh về phía cửa ra vào, Trước khi bước tới cửa, họ đã nhìn thấy một vài người đang đi vào.
Người cầm đầu là một tên đầu trọc, đây là cánh tay phải của Lý Minh.