Nhưng mà, may mắn vì từ đầu đến cuối anh ta vẫn giữ vững được tâm niệm của mình.
Anh ta không có phản bội Trần Hùng, nếu không chỉ sợ hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn cả đám người tỉnh thành kia.
Khi những đàn em của Lý Minh đi đến gần những người kia.
Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi. Bọn họ giống như là những kẻ điên đang kêu oa oa, giống như là vừa này đã bị những thành viên của Hang Sói làm cho hoàn toàn phát điên.
Thấy cảnh này, đám người Lý Minh có cảm giác xương sống lạnh buốt.
Nhà họ Phó ở tỉnh thành, Phó Văn vẫn một đêm không ngủ như cũ.
Từ khi đảm người Phó Xuân Hiên xuất phát đến giờ, ông ta vẫn một mực đứng ở cổng biệt thự nhà mình, nhìn về phương xa.
Trong lòng ông ta vẫn giống như lần trước, từ đầu đến cuối vẫn không quá yên tâm.
“Là mình nghĩ nhiều rồi, nhất định là mình nghĩ nhiều rồi.”
“Có Phó Nghị ra tay, chắc chắc Xuân Hiên sẽ không xảy ra vấn đề gì.
“Lần này, họ nhất định có thể đâm chết cái tên Trần Hùng kia, diệt toàn bộ thế giới ngầm Thành phố Bình Minh.”
“Nhất định là sẽ được.”
“Không ai có thể đắc tội với nhà họ Phó, người đắc tội sẽ chỉ có một con đường, đó là cái chết.” Tinh thần của Phó Văn có chút bất thường, cả đêm nay ông ta đã đều tự lẩm bẩm như vậy.
Mấy thuộc hạ của nhà họ Phó ở xung quanh không dám đi lên hỏi han, vừa nãy có một người hầu muốn đi lên quan tâm ông ta một chút, để lấy lòng Phó Văn.
Kết quả bị Phó Văn đá thẳng vào người một phát, bây giờ vẫn còn bất tỉnh ở trong bệnh viện.
Mãi cho đến tận đêm khuya, chiếc xe của Phó Xuân Hiên cuối cùng cũng cong cong vẹo vẹo về đến biệt thự của nhà Phó.
Anh ta ngã nhào từ trên xe xuống, lao thẳng vào cổng biệt thự của nhà họ Phó.
“Xuân Hiên, con về rồi.”
“Chú Phó Nghị của con đâu?”
Hai mắt Phó Văn sáng lên, vội vàng đi về phía Phó Xuân Hiền.
Phó Xuân Hiên lại giống như không nhìn thấy Phó Văn, sau khi anh ta bước vào xong thì vội vàng hồ đóng cửa, đóng cửa lại nhanh.
“Đóng cửa, tất cả các người đều bị đần cả à, tôi bảo các người mau đóng cửa lại.
Phó Xuân Hiên hét lên với mấy người hầu xung quanh, lúc này mấy người hầu mới kịp phản ứng từ trong kinh ngạc, đi đến đóng của biệt thự lại.
“Chát!”
Phó Văn tát một cái lên mặt Phó Xuân Hiện: “Rốt cuộc là có chuyện gì, con nổi điên như thế làm cái gì?”
Cú tát này khiến Phó Xuân Hiên tỉnh lại, trên mặt anh ta vô cùng hoảng sợ.
“Cha, xong rồi, tất cả đều xong rồi.”
“Chú Phó Nghị chết rồi, kiếm của chú ấy không thể đụng nổi vào một góc áo của Trần Hùng.”
“Tất cả cao thủ của nhà họ Phó chúng ta, còn cả hơn một trăm tinh anh con mang theo từ thế giới ngầm của tỉnh thành, tất cả đều bị diệt.
“Chúng ta xong rồi.”
“Cái tên Trần Hùng chính là ma quỷ, dưới tay của anh ta còn có một đoàn ma quỷ nữa.” Khi nói ra những lời này, tinh thần của Phó Xuân Hiến hoàn toàn sụp đổ. Mà trong đầu Phó Văn như có tiếng nổ tung một phát.
Ông ta hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận sự thật này.
Đến cả Phó Nghị cũng chết, chuyện này làm sao có thể “Không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng.”
“Phó Xuân Hiên, con đang lừa cha đúng không, con đang nói đùa với cha đúng không?”
Phó Xuân Hiên ngã tê liệt ra đất như một vũng bùn nhào, tuyệt vọng hét lên: “Cha, chị cả, chị cả, rốt cuộc chị ấy đã rước thứ ma quỷ gì về cho chúng ta vậy?”
“Rốt cuộc chúng ta đang lên cơn điên gì vậy, tại sao phải dốc hết sức lực đến Thành phố Bình Minh?”
“Nơi đó, là cấm khu của Thượng Đế đó.”