“Tôi muốn xây dựng hình tượng của cô thành một nhà thiết kế xuất sắc, tài năng và xinh đẹp, truyền cảm hứng cho mọi người.
“Và sau đó sử dụng hình ảnh của cô để thúc đẩy nhãn hiệu Ngọc Thanh, tạo ra hiệu ứng ràng buộc chặt chẽ.
“Chỉ cần xây dựng thành công hình tượng của cô thì sẽ có thể thu hút sự chú ý của phía Nam Đô Phong Nhã.
“Như vậy thì chắc chắn chúng ta sẽ có thể đánh bại những đối thủ khác và giành lấy vị trí sản phẩm được đề cử của Nam Đô Phong Nhã.
Lâm Ngọc Ngân hít sâu một hơi, không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Huỳnh Phong có thể thấu hiểu được tâm trạng đắn đo trong lòng Lâm Ngọc Ngân lúc này, anh ta nói: “Cô Ngọc Ngân ạ, hiện tại có vô vàn cách quảng cáo trên các phương tiện truyền thông.
“Tôi mong rằng cô đừng cảm thấy có bất cứ gánh nặng gì, chiêu này gọi là “mượn hoa dâng Phật” mà thôi.”
“Nếu như tôi tính toán đúng thì chắc chắn các nhãn hiệu lớn ở thành phố Thiên Đường cũng sẽ sử dụng cách này.
“Có lẽ bây giờ họ đã và đang bắt đầu tìm kiếm một nhà thiết kế để xây dựng hình tượng rồi.
“Nên cô Ngọc Ngân ạ, mọi việc mà chúng ta sắp sửa tiến hành đều buộc phải nhanh nhẹn, quyết đoán.
“Nếu như để lỡ mất thời cơ thì tiếp theo đây chúng ta sẽ trở nên rất bị động.
“Bởi vì chắc chắn bên phía Nam Đô Phong Nhã sẽ đặt nặng mối quan tâm lên khía cạnh này, tác phong làm việc của họ trước nay luôn là như thế.
“Vì vậy cho nên tôi cần mượn đóa hoa là cô để đem dâng lên đức Phật là Nam Đô Phong Nhã.
“Tất nhiên, đây chỉ là một phép so sánh thôi, mong cô Ngọc Ngân đừng hiểu sai lệch đi ý nghĩa của nó” Lâm Ngọc Ngân tiếp tục hít sâu thêm một hơi, cô đang cân nhắc thiệt hơn. Phải cần đến rất nhiều sự dũng cảm để có thể thực hiện được bước đi này.
Đúng lúc đó thì cánh cửa phòng làm việc bị ai đó mở ra.
Trần Hùng đi từ bên ngoài vào.
“Ngọc Ngân ạ, anh cảm thấy ý tưởng này của Huỳnh Phong rất hay.
“Chẳng phải ước mơ của em luôn là trở thành bậc thầy thiết kế thời trang hàng đầu thế giới đấy còn gì? “Được cả thế giới biết đến thì mới gọi là đẳng cấp hàng đầu chứ.
“Và hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để em thực hiện bước tiến vượt bậc này.”
Lâm Ngọc Ngân ngẩn ngơ nhìn Trần Hùng, chỉ một vài lời nói ngắn ngủi của anh mà như tiếp thêm cho Lâm Ngọc Ngân một sự dũng cảm lớn lao vô cùng.
“Được.” Lâm Ngọc Ngân gật đầu quả quyết: “Vậy thì mọi chuyện xin nghe theo sự sắp đặt của anh Huỳnh Phong.”
“Tốt”
Huỳnh Phong vội gật đầu, rồi bất giác đưa mắt nhìn sang Trần Hùng đang đứng kế bên.
“Anh Hùng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa chuyện này.”
Trần Hùng mỉm cười với Huỳnh Phong: “Nếu như anh làm tốt việc này thì xem như Trần Hùng tôi nợ anh một ân huệ.”
Huỳnh Phong bỗng thấy xúc động vô bờ.
Anh ta hiểu rất rõ việc có được một món nợ của Trần Hùng mang ý nghĩa như thế nào với cả Tập đoàn Công nghệ Huỳnh thị.
Sau khi thuyết phục thành công, Huỳnh Phong bắt tay tiến hành thu thập thông tin về Lâm Ngọc Ngân.
Chuyện này không thể chậm trễ.
Trong khi đó, Lâm Ngọc Ngân vẫn đang nặng trĩu một bầu tâm sự, Trần Hùng mỉm cười nhìn cô, hỏi: “Sao thế?”
Lâm Ngọc Ngân hít sâu một hơi, trả lời: “Em cứ có cảm giác mọi thứ diễn ra chóng vánh quá, nhất thời khiến em khó mà tiếp nhận được.”
Trần Hùng cười bảo: “Chắc chắn em sẽ thích nghi được với quá trình này thôi.
“Vì hiện tại em mới chỉ đang ngồi trên máy bay.
“Không bao lâu nữa là em sẽ ngồi lên tên lửa.”