Bup
Đao Kiệt bất ngờ đấm vào ngực Cổ Thiệu Sơn, khiến mặt Cổ Thiệu Sơn tái mét ngay lập tức.
“Cổ Thiệu Sơn, nếu ông còn dám nói xấu Quân Dao trước mặt tôi, tôi sẽ giết ông.”
Hai vệ sĩ xung quanh Cổ Thiệu Sơn lập tức xông lên.
Nhưng người của Đao Kiệt theo bản năng bao vây ông ta, hai bên giươm súng sẵn sàng.
Cổ Thiệu Sơn chịu đựng cơn đau buốt ở ngực và ngăn vệ sĩ của mình lại.
“Lui hết xuống cho tôi.”
Sau đó, ông ta điều chỉnh hơi thở của mình, nói với Đao Kiệt, “Đao Kiệt, tôi sẽ không nói nhiều. Những gì tôi nói có hợp lý hay không, anh có thể tự cân nhắc.”
“Số điện thoại của tôi anh có.”
“Cơ hội, không phải lúc nào cũng chờ đợi anh.”
“Tôi tìm cậu rốt cuộc để làm gì, trước kia tôi đã nói với anh rồi. Nếu anh hợp tác với tôi, tôi đảm bảo Viễn Quân Dao nhất định sẽ là vật nằm cho tay anh.”
“Anh là một người đàn ông khôn ngoan, cũng không muốn trừng mắt nhìn người phụ nữ mình yêu, chạy theo người khác đúng chứ.”
“Tôi đợi anh gọi điện”
Nói xong, Cổ Thiệu Sơn quay người trở lại chiếc Porsche và rời đi.
Đạo Kiệt nhìn bóng lưng chiếc Porsche đang đi xa, hít một hơi thật sâu.
Đây không phải là lần đầu tiên Cổ Thiệu Sơn đến tìm anh ta, thực tế, Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng ông chủ nhà họ Lưu, đã nhiều lần tìm anh ta trong thời gian Viễn Trọng Chi vắng mặt ở tỉnh lỵ.
Tuy nhiên, đối phương rốt cuộc tìm Đạo Kiệt làm gì, Đạo Kiệt hiện tại vẫn chưa rõ.
Tuy rằng không rõ, nhưng có thể gợi lên phần nào căn nguyên trong lòng Đao Kiệt
Tỉnh lỵ dưới tay của nhà họ Viễn, có sáu gia tộc lớn, hiện tại họ Phó đã bị xóa sổ hoàn toàn.
Trong số năm gia tộc còn lại, Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng chắc chắn là hai con cáo già không đội trời chung.
Thậm trí là sói đang đói.
Lúc này, bên trong nhà họ Viễn.
Phương Anh tự tay nấu nướng, sau một ngày bận rộn, cuối cùng cũng chuẩn bị xong một bàn lớn các món ăn đặc sản.
Trần Hùng đi bộ vào khu nhà của nhà họ Viễn dưới sự dẫn đường của Viễn Quân Dao.
Vừa đến cửa phòng ăn, Trần Hùng đã cảm thấy có một mùi hương thoang thoảng từ đó bay ra.
Bên trong, Viễn Trọng Chi đang bước ra cửa.
“Cậu Hùng, cậu tới rồi, vào ngồi đi.” Trần Hùng chắp tay với Viễn Trọng Chi: “Từng gặp ông
Chi, ông gọi tôi là Trần Hùng là được rồi.”
Viễn Trọng Chi cười nói: “Vậy thì Trần Hùng, tôi trạc tuổi cha cậu, nếu cậu không phiên thì có thể gọi tôi là chú Chi.”
Trần Hùng không bận tâm nhiều như vậy.
Thành thật mà nói, mặc dù mới tiếp xúc với gia đình Viễn Trọng Chi một thời gian ngắn, nhưng ấn tượng và tình cảm của anh đối với họ khá tốt.
Vì vậy, Trần Hùng khá vui vẻ khi gọi Viễn Trọng Chi là chú Chi.
Viễn Trọng Chi mời Trần Hùng vào nhà, nhìn trên bàn ăn lớn bày biện các món ăn tự nấu, Trần Hùng cảm thấy ngón tay mình như mở ra.
Ngoài Viễn Trọng Chi trong phòng ăn, còn có quản gia
Lâm Thiên Toàn.
Phương Anh bận bịu ở trong bếp.
“Trần Hùng đến rồi!”
“Mau ngồi xuống đi, món ăn chuẩn bị xong ngay đây!” Phương Anh tươi cười bước ra khỏi phòng bếp, trong lòng rất vui mừng khi thấy Trần Hùng.
Trần Hùng cười chào hỏi Phương Anh: “Dì Anh xin chào, dì cảm thấy thân thể sao rồi?”
“Dì đã hồi phục rất tốt, cũng còn may có Trần Hùng để lại đơn thuốc cho dì, thật sự rất hữu dụng.”
“Mọi người ăn trước đi, dì làm nốt một món cuối.”