Viễn Trọng Chi và Trần Hùng uống thẳng đến sau nửa đêm mới dừng lại.
Thông qua lần hỏi thăm này, ngược lại hai người có một loại cảm giác như bạn lâu năm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Hùng đi theo Viễn Trọng Chi cùng nhau đưa Phương Anh và Viễn Quân Dao ra sân bay.
Sau khi đưa xong, Trần Hùng cũng không về nhà họ Viễn cùng với Viễn Trọng Chi, mà là chuẩn bị lái xe về thành phố Bình Minh luôn.
Cả đêm hôm qua không về, không biết Lâm Ngọc Ngân có lo nghĩ lung tung hay không.
Cho nên việc cấp bách nhất bây giờ là phải lập tức về nhà giải thích với Lâm Ngọc Ngân.
Trần Hùng và Viễn Trọng Chi cứ như vậy tạm biệt nhau ở sân bay.
Lúc này, ở một bên đường khác dẫn vào sân bay, một chiếc Porsche đậu ở đó đã lâu.
“Cậu Đao Kiệt, bây giờ cậu đã thấy rõ rồi chứ.”
“Cả nhà Viễn Trọng Chi cũng chỉ coi cậu như một công cụ mà thôi, bọn họ không thật sự coi cậu như người nhà.”
“Viễn Quân Dảo đi cùng Phương Anh sang mỹ làm phẫu thuật nhưng không báo cho cậu một tiếng, bà ấy là mẹ nuôi của cậu đấy.”
“Cái thằng Trần Hùng kia bọn họ mới quen biết có mấy ngày đã có thể cùng nhau ra sân bay, còn cậu thì sao?”
Bên trong chiếc xe Porsche, Cổ Thiệu Sơn nói bóng nói gió chọc tức Đạo Kiệt.
Sắc mặt Đao Kiệt lúc này đã vô cùng khó coi.
Gần xanh trên trán anh ta nổi lên từng sợi, dường như đã phẫn nộ cùng cực.
“Mẹ nó, tôi có gì thua kém cái thằng Trần Hùng kia chứ.”
Đạo Kiệt không ngừng đập lên cửa xe, Cổ Thiệu Sơn thấy vậy thì đau lòng không thôi.
Đây là xe ông ta mới bỏ ra hơn 3 tỷ rưỡi để mua, bây giờ nhiều chỗ trong xe đã bị Đao Kiệt đập đến nỗi móp vào.
Có điều đau thì đau, nghĩ đến một loạt kế hoạch ông ta sắp thực hiện kia, Cổ Thiệu Sơn cắn rằng nhẫn nhịn.
“Cậu Đao Kiệt, cậu có biết vì sao cả nhà Viễn Trọng
Chi xem thường cậu không?”
“Bởi vì cậu vẫn chưa đủ tàn nhẫn, địa vị của cậu vẫn chưa đủ cao!”
“Cậu nghĩ mà xem, nếu như cậu thay thế được Viễn Trọng Chi trở thành Cửu Nam Vương, cả nhà bọn họ còn dám đối xử với cậu giống như bây giờ không?”
“Chắc chắn Viễn Quân Dao cũng sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác.”
Đao Kiệt đột nhiên quay đầu lại, nhìn Cổ Thiệu Sơn bằng vẻ mặt hung ác, nói: “Ý của ông là sao?”
“Ông đang rủa cha nuôi tôi chết à?”
Trong lòng Cổ Thiệu Sơn run lên, tên Đao Kiệt này lúc hung ác cũng thực sự khiến người ta có chút kiêng kị. Ông ta vội vàng lắc đầu nói: “Cậu Đao Kiệt, tôi chỉ lấy một ví dụ cho dễ hiểu thôi, không có ý gì khác.”
“Cha nuôi tôi còn, Cửu Nam Vương sẽ mãi mãi là ông ấy.”
Đao Kiệt hừ một tiếng, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt u ám.
Mà Cổ Thiệu Sơn ở bên cạnh lại đọc được một ít ý nghĩa sâu xa từ trong lời nói của Đao Kiệt, trong lúc lỡ đãng, trên mặt ông ta hiện lên một ý cười nhàn nhạt.
Sau khi rời khỏi tỉnh thành, Trần Hùng lái xe thẳng về thành phố Bình Minh, dọc đường không dừng lại chút nào.
Sau khi trở về, chuyện đầu tiên anh làm là đi công ty tìm Lâm Ngọc Ngân, giải thích với cô tất cả những việc hôm qua làm ở tỉnh thành.
Lâm Ngọc Ngân giả vờ giận dỗi Trần Hùng vài câu, sau đó cô cũng không nói gì thêm.
Chắc chắn có lo lắng một chút, dù sao thì tình địch lớn nhất từ trước đến nay đã xuất hiện, hơn nữa Trần Hùng lại còn đi nhà của tình địch.
Nhưng cuối cùng Lâm Ngọc Ngân vẫn là một người phụ nữ biết lý lẽ. Cô tin tưởng Trần Hùng, cũng giống như Trần Hùng tin tưởng cô vậy.
Mười giờ tối, hai người cùng nhau lái xe về nhà. Vừa ăn cơm xong, điện thoại của Trần Hùng vang lên như tiếng đòi mạng.
Người thứ nhất gọi điện đến là Trương Văn Long, ở đầu điện thoại bên kia anh ta lộ vẻ vô cùng gấp gáp và lo lằng: “Anh Hùng, chiều nay Cửu Nam Vương Viễn Trọng Chi đã chết rồi.”
“Bên tỉnh thành khắp nơi đều đang đến là do anh giết”