Một đêm qua đi, mặt trời lên cao, bên trong Hang Sói đột nhiên vô cùng yên tĩnh.
Bởi vì ở bên trong Hang Sói đã sớm không còn bóng người.
Ba người Trần Hùng cùng ngồi trên một chiếc Cadillac.
Trần Hùng, Ngụy Tuấn cùng với Viễn Quân Dao.
Chiếc xe Cadillac cùng đón ánh mặt trời đi thẳng một đường tới tỉnh thành.
Lúc này, nhà họ Viễn ở tỉnh thành.
Đêm qua, sau khi tỉnh lại, Đao Kiệt giống như tên điên tìm Viễn Quân Dao cả một đêm, mà vẫn không có tung tích gì.
Thế nên cho đến hiện tại, cả người của anh ta thoạt nhìn trông vô cùng tệ.
Tất cả mọi người đều ở trong biệt thự của nhà họ Viễn, bao gồm cả Lâm Thiên Toàn, Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng.
Đúng như Ngụy Tuấn đã nói từ đầu, hiện tại bọn họ đang nhân cơ hội này để đọc bài văn về kẻ trộm trước quan tài của Viễn Vương.
Lúc này, bên trong biệt thự đã chật ních người, toàn bộ người trong tỉnh thành đều ở đó, cho dù cả các lão đại của hắc bang cũng ở đó.
Sau khi trải qua hai ngày mưa tanh gió máu, hiện tại cả tỉnh thành đã không còn họ Viễn nữa.
Tất cả mọi người ở đây đều đã khuất phục Cổ Thiệu Sơn và Đạo Kiệt.
Cũng có không ít người mắng chửi đám người này lòng lang dạ thủ ở sau lưng, thế nhưng cũng chỉ có thể nói sau lưng được như thế mà thôi. Hiện tại cả tỉnh thành đều nằm trong tay của Cổ Thiệu Sơn với Viễn Trọng Chi, nếu như có ai dám đứng ra đối nghịch với bọn họ, chỉ sợ cũng không chỉ là phải chết.
Đến lúc đó, chỉ sợ cả gia tộc sẽ đều lọt vào tầm ngắm, tai họa ngập đầu.
Trên đầu của Đạo Kiệt quấn khăn tang, anh ta đứng trước quan tài của Viễn Vương mà khóc vô cùng thương tâm.
Nhìn thấy cảnh này, đến ông trời cũng phải thấy cảm động.
“Cậu chủ Đao Kiệt, cậu không cần phải đau lòng nữa.
“Viễn Vương đã đi rồi, tấm lòng hiếu thảo của cậu, chắc chắn ông ấy cũng đã nhìn thấy rồi.”
“Đáng giận nhất chính là tên Ngụy Tuấn cùng với Trần Hùng kia lại dám cấu kết với nhau hại chết Viễn Vương, chúng ta nhất định phải báo thù cho Viễn Vương.
Cổ Thiệu Sơn nói dõng dạc, hai mắt đỏ au.
Kỹ thuật diễn xuất của ông ta có thể nhận được giải Oscar luôn.
Lưu Hùng cũng đi lên phụ họa cùng: “Đúng vậy, thật không tên Ngụy Tuấn đó lại là loại người lòng lang dạ thú như vậy, đêm hôm qua ông ta còn nói muốn đi truy nã Trần Hùng.
“Sợ là hiện tại đã trốn đi cấu kết với nhau rồi, người mà ông ta sắp xếp khiến cả tình thành xảy ra biến cố, cũng may tôi với cậu chủ Đao Kiệt đã trải qua một màn gió tanh mưa máu mới có thể trấn áp được hoàn toàn, ổn định được toàn cục. Mấy tên lão đại ở ngoài mặt cũng gật đầu.
Thế nhưng ở trong lòng thì khinh bỉ Cổ Thiệu Sơn cùng với Lưu Hùng mặt dày hàng nghìn lần.
Hai ngày biến cố vừa qua, bọn họ không hề thấy sự thay đổi của Ngụy Tuấn, ngược lại bọn họ lại thấy được, hai nhà Cổ Lưu cưỡng chế, dụ dỗ bọn họ cùng với đàn áp đẫm máu để khiến cho bọn họ phải thần phục.
Để đứng được chỗ này như ngày hôm nay, kẻ làm lão đại như bọn họ sao có thể ngu ngốc được? Tuy rằng mọi chuyện vẫn còn mù mờ, thế nhưng trong lòng của bọn họ đều vô cùng rõ ràng, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như lời nói của Cổ Thiệu Sơn.
“Hiện tại, chúng ta nên tập hợp quân lại đến giết thành phố Bình Minh.”
“Nhất định phải giết chết tên Ngụy Tuấn cùng với Trần Hùng để báo thù cho Viễn Vương.
Lưu Hùng giơ cao hai tay lên, anh ta ra sức kêu gọi. Ở phía dưới, mấy tên lão đại cũng không có động tĩnh gì nhiều.
Sắc mặt của Cổ Thiệu Sơn trầm xuống, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa mấy tên lão đại: “Sao nào mấy người không muốn đòi lại công bằng cho Viễn Vương sao?”